Nặc Thanh bước vào con hẻm nhỏ, sau vài phút đi đường, trước mặt cậu xuất hiện một cánh cửa sắt rỉ sét nặng đã bị mở ra một bên.
Những vết đỏ cam loang lổ trên khung cửa tỏa ra mùi tanh tanh như máu, lại kèm thêm mùi ẩm mốc của những bức tường xung quanh càng khiến cái mùi ấy trở nên gay mũi gấp đôi.
Nặc Thanh cố nén cơn buồn nôn, chậm rãi tiến tới khe hở đã mở ra sẵn từ trước, lách người chui qua rồi đi vào trong.
Bên trong là một khoảng không đen thui, giơ tay lên không thấy năm ngón, chỉ còn sót lại chút ánh sáng le lói từ bên ngoài chui vào qua khe cửa đã được mở ra. Đi sâu vào bên trong thì thực sự là tối thui không thấy bất cứ thứ gì. Cứ như một con cự thú đang há cái mồm to không đáy chực chờ nuốt chửng bất cứ kẻ nào dám bước vào.
Con người vốn dĩ có gen sợ bóng tối in sâu trong máu, lại càng sợ những gì không biết đang tồn tại trong bóng tối gấp bội. Thế nên cái quang cảnh này đúng thật là đã làm Nặc Thanh sợ không nhẹ.
Dường như phát hiện ra sự sợ hãi và chần chờ của Nặc Thanh, âm thanh nho nhỏ ấy dần trở nên nóng nảy, gấp rút và dồn dập hơn. Không hiểu sao nhưng từ âm thanh ấy, Nặc Thanh lại mơ hồ cảm thấy được sự cầu cứu và khẩn cầu tha thiết.
Nhưng rồi cho đến một lát sau, dường như biết Nặc Thanh vẫn không có bất cứ động tác gì, tất cả cảm xúc ấy lại trở thành một sự tuyệt vọng nhớp nháp và ghê rợn làm Nặc Thanh cảm thấy khó thở, tựa như bản thân cậu đang bị nhấn chìm vào trong cảm xúc tiêu cực điên cuồng ấy.
Cảm xúc đó như thể một người sắp chết bắt gặp được một tia hy vọng le lói, khi thấy tia hy vọng đó sắp đến gần, bản thân sắp được cứu sống thì bất chợt tia hy vọng đó lại dừng lại, rồi dần biến mất vậy.
Điều đáng sợ nhất không phải là tuyệt vọng, mà là khi cho ta thấy hy vọng rồi lại lấy nó đi.
Như thế còn đáng sợ hơn cả tuyệt vọng.
Nặc Thanh rùng mình bởi suy nghĩ của chính mình, sau đó cậu nghiến răng bước đi tiếp vào trong bóng tối. Thân ảnh của cậu dần hòa một với bóng đêm vô tận, nhưng âm thanh ấy như một ánh sáng vô hình dẫn lối cho cậu.
Càng đi vào sâu bên trong, Nặc Thanh càng nghe được nhiều âm thanh hơn. Có rêи ɾỉ đau đớn, có khóc than nức nở, có tiếng thở khe khẽ như đèn cạn dầu sắp tắt,....
Những âm thanh ấy cứ cuốn vào sâu trong tâm trí của Nặc Thanh, làm cậu vô cùng khó chịu, rồi lại kì lạ mà cảm thấy phẫn nộ.
Một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu Nặc Thanh...
Ai dám làm bọn họ phải đau đớn và khổ sở đến như vậy?!
Những kẻ đó, thật sự rất đáng chết!
Trong cơn phẫn nộ đột nhiên trỗi dậy, đôi mắt Nặc Thanh dần bị nhuốm lên một màu xanh lam đậm đặc mà mỹ lệ, sắc xanh lam ấy lấp lánh trong đêm tối và ánh lên thứ sát khí lạnh như băng.
Giống như phản ứng cộng sinh với cảm xúc của Nặc Thanh, toàn bộ biển hải rộng lớn vốn dĩ đang yên bình, tĩnh lặng và xinh đẹp lại đột nhiên như một con cự thú bị đánh thức khỏi giấc ngủ say của mình. Nó đứng lên gầm thét để thông báo cho cả thế giới biết rằng thời đại của nó đã đến.
Sâu trong lòng biển, lớp đất cát nứt toác ra những vết rách ghê rợn chằng chịt như mạng nhện, sâu hoắm như muốn chạm tới lõi của tinh cầu. Bên trên mặt biển xuất hiện những con sóng cao hàng chục mét ầm ầm cuồn cuộn dâng lên, mực nước biển cũng theo đó mà nhanh chóng rút xuống.
Cả một khoảng trời bỗng chốc tối sầm lại, từng cơn gió sắc như dao dần xuất hiện, mạnh mẽ mà gào thét. Những đám mây vốn dĩ đang trong xanh bắt đầu trở thành một màu đen xám xịt, cuồn cuộn lại từng cục từng cục đi kèm với những tiếng sầm đì đùng đinh tai nhức óc.
Từ khoảng trời tối mịt ấy dần có những [sợi mây] dài hằng trăm mét bắt đầu vươn mình xuống mặt biển, đưa từng lượng nước lớn lên bên trên. Đó chính là từng cái vòi rồng khổng lồ với sức tàn phá kinh hoàng.
Bên trong lòng biển, sự rung động của tầng địa chất đã khiến những mạch dung nham ngủ sâu dưới đất bây giờ sôi trào lên. Chúng mạnh mẽ mà vươn đôi tay ra, đưa lên trên mặt biển những dòng màu đỏ cam đặc sản của mình, dùng chính sức nóng điên cuồng của nó làm bốc hơi nước biển tạo nên những đoàn sương mù che phủ khắp nơi.
Toàn bộ biển cả giờ đây gào thét như thông báo cho cả thế giới biết một điều rằng: Chủ nhân của chúng đã thức giấc.
Trong những câu nói truyền miệng trên nhân gian, có một câu không biết ai đã truyền đi từng nói về biển cả. Nội dung của nó chỉ vỏn vẹn 8 chữ ngắn ngủi gói gém trong một câu duy nhất.
Tương truyền rằng:
"Hải Thần tức giận, vạn hải biến động."
***
Nặc Thanh không hề biết cảm xúc tiêu cực của mình đã ảnh hưởng lớn tới mức nào tới thế giới. Cậu đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức giận tới sững người.
Đây là một căn phòng lớn với bốn bức tường kín mít không có một cái cửa sổ. Chỉ có duy nhất một cánh cổng sắt khổng lồ đối diện với con đường nhỏ mà Nặc Thanh vừa bước ra, nhưng có vẻ nó đã bị khóa kín.
Trong phòng có rất nhiều chiếc bể tròn trong suốt đựng đầy nước có đáy phẳng. Từng chiếc bể đều có chứa một sinh vật nhỏ nhắn bên trong đó.
Những đứa bé bị nhốt trong từng chiếc bể đều có những đặc điểm đặc trưng của loài mình như là có đôi tai hình quạt màu xanh lam, có cái đuôi thuôn dài với những chiếc vảy trong suốt xinh đẹp, có đôi đồng tử có một chấm đen tròn lửng chính giữa khoảng trắng, lại có đứa sở hữu đôi tay có màng trong suốt như chân vịt... Không khó để nhận ra chúng là Hải nhân.
Điểm chung của chúng chính là....chúng có dạng giống con người.
Đây tất cả đều là Bán Thú Nhân.
Trong khi Nặc Thanh chăm chú nhìn những bé con trong bể thì chúng cũng đang nhìn lại cậu.
Ngay từ khi người này bước tới gần, bọn nó đã có cảm giác vô cùng kì lạ. Muốn thân cận với người này, muốn kính yêu người này, muốn nâng niu người này, lại...muốn bảo vệ người này.
Cảm giác đó thật sự rất là lạ. Tất cả chúng nó đều chắc chắn bản thân không hề quen biết người này. Thế nhưng...bản năng mách bảo chúng nó rằng người này rất quan trọng.
Chúng nó....đã chờ người này rất lâu.
Hải Thần bệ hạ.
Nặc Thanh chậm rãi bước tới bên cạnh một bệ thủy sinh, không đành lòng mà nhìn chằm chằm đứa bé nhỏ nhắn đang nằm bên trong.
Thực ra cũng không phải là nằm, bởi vì có lẽ đứa bé ấy cũng chẳng muốn nằm đâu. Chẳng qua là vì bé đã bị một sợi dây xích tàn bạo xuyên qua hai lòng bàn tay rồi cố định lại trên mặt kính thủy tinh, làm bé phải nằm ngay phía trên một cái giường vỏ sò trong bể, thế nên bé không thể không nằm.
Vết thương trên lòng bàn tay bé có vẻ không được vệ sinh sạch sẽ hay khử trùng thế nên bây giờ đã bị chảy mủ và bắt đầu thối rữa. Lại cộng thêm việc ngâm trong nước thời gian dài nên vết thương đã bị phù thũng.
Vốn dĩ là Hải nhân thì ở trong nước vết thương phải nhanh lành hơn, thế nhưng lại không phải như vậy.
Hải nhân cũng có một chữ nhân kia mà, thế nên cũng là người, mà người thì khi ngâm vết thương dưới nước liệu có lành nổi không?
Tất nhiên là không.
Chữ [Hải] chỉ thể hiện rằng người này tiến hóa từ sinh vật dưới nước hoặc sinh vật biển, chứ không có nghĩa là họ giống cá.
Chính vì thế hành vi làm bị thương Hải nhân rồi ném họ xuống nước với suy nghĩ là [Ờ, dù gì bọn họ cũng là cá mà, là cá thì ở dưới nước vết thương sẽ lành thôi, cần gì chữa trị giúp chúng cho tốn tiền thuốc] chính là một việc hết sức tồi tệ và vô nhân đạo.
Chưa kể đến rằng tất cả Hải nhân trong này đều là Ấu tể, tất cả các bé ấy đều là trẻ con.
Chính vì các bé là trẻ con nên hành vi này càng mất tính người hơn nữa, đã đạt cấp bậc không thể tha thứ.
Nặc Thanh không phải người tốt. Đó là lí do mà cậu mặc kệ cô nương hại mình té ngã bị Yến Hàn đem đi xử lí. Thế nhưng đối với cậu, phần lớn trẻ em đều vô tội và là những thiên sứ nhỏ.
Thế nên tuyệt đối....không được làm tổn thương chúng.
Bàn tay Nặc Thanh chạm lên trên thành bể, cách một lớp thủy tinh nhìn vào đứa bé bên trong. Và đứa bé cũng nhìn cậu. Trông bé rất kích động, hai má đỏ bừng cố gắng giật giật sợi dây xích để đứng dậy. Hành động đó của bé làm Nặc Thanh sợ hết hồn, cậu vội vã nói với bé, mặc dù không biết bé có hiểu mình nói gì hay không:
"Đừng giật dây xích nữa, coi chừng giật đứt mất cả bàn tay bây giờ!"
Đứa bé hình như nghe hiểu cậu nói, nó nghiêng đầu sang một bên, dùng đôi mắt to tròn nhìn đôi tay của cậu đang chạm vào thành bể, nhìn cậu, rồi lại nhìn hai bàn tay bị xích của mình.
Sau đó mếu miệng.
Muốn chạm tay với Vương cơ.
Huhu, hổng chịu đâu. Tất cả đều tại bọn người sống trên cạn hết, làm hại nó không thể chạm tay với Vương, huhu.
Nặc Thanh kinh ngạc nhìn bé, rồi lại nhìn tay mình. Hình như...cậu nghe được những gì bé con này đang nghĩ trong đầu thì phải.
Nghĩ vậy, cậu chậm rãi bước về phía bên kia của bể thủy tinh, nơi tay đứa bé đó đang bị cố định. Khi vòng tới trên đầu đứa bé, cậu chậm rãi vươn bàn tay ra, khẽ chạm vào nơi bàn tay đứa bé đang bị cố định một cái. Sau đó cậu nhìn thấy đứa bé nở một nụ cười rạng rỡ mà ngọt ngào, hai cái tai hình quạt của bé cũng không nhịn được mà quạt quạt vài cái trong nước.
Thật dễ thương.
Chợt hai tai Nặc Thanh bắt được điều gì đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân. Có người đang tiến về phía bên này!
Nghĩ vậy, Nặc Thanh chợt thấy hốt hoảng, vội vã tìm chỗ trốn. Đúng lúc đó, có một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối túm lấy eo cậu kéo mạnh về phía sau, lực đạo như muốn bóp nát xương cậu.
Tim cậu đập tình thịch, cả người run lập cập nhưng nghĩ tới những đứa bé bị dây xích xuyên qua người một cách tàn nhẫn trong bể, Nặc Thanh cắn răng, chụp lấy bàn tay trên eo mình, há miệng gặm một cái thật mạnh!!
Cho mi nếm sự lợi hại của răng bổn chuột! Dù có chết ta cũng phải gặm được một miếng thịt trên người ngươi!
Thế nhưng tiếng hét đau đớn vốn nên xuất hiện lại chẳng thấy đâu, thay vào đó là một tiếng cười nhàn nhạt và một giọng nói trầm thấp vang khe khẽ bên tai cậu:
"Ha, răng ngươi cứng thật đấy. Cắn cũng quá ác đi chứ?"
Nặc Thanh: “.....”
Yến Yến?!
"Ngài...."
Ngay khi Nặc Thanh nhả tay y khỏi miệng mình và lên tiếng, thì bàn tay với khớp xương xinh đẹp của y đã đưa lên che kín miệng cậu:
"Suỵt, bọn chúng tới rồi kìa."
Quả nhiên ngay sau câu nói của Yến Hàn, cánh cửa sắt của căn phòng dần mở ra từ bên ngoài, vang lên một tiếng động chói tai:
"Kéttttt, kẽo kẹt...."
________________________
Fam:
Núi lửa phun trào dưới biển:
Vòi rồng trên biển:
Hiện tượng "Mây bong bóng":
Sóng thần:
Đã chỉnh sửa: 29/07/2024.