Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 36: Hội sở buôn trẻ con (1)

Nặc Thanh dừng bước chân tại một nơi vô cùng ẩm mốc và lạ lẫm.

Hừm, cậu hình như là...

Lạc đường rồi.

Nặc Thanh lại nhìn về con hẻm tối tăm phía trước, không hiểu sao...cậu thấy có thứ gì đó rất quen thuộc ở trong con hẻm này đang...kêu cứu với cậu.

Không hiểu sao nghe những âm tiết vô nghĩa thỉnh thoảng vang lên đó, cậu lại hiểu nó nghĩa là gì.

Nó nói rằng...

Vương ơi, cứu con với.

***

Nặc Thanh đứng im một hồi lâu, âm thanh ngắt quãng vô nghĩa ấy vẫn cứ ngoan cường quanh quẩn bên tai cậu, dù nó mỗi lúc một nhỏ dần.

Nặc Thanh đột nhiên cảm thấy rằng thính lực cao cường cũng không phải là chuyện tốt. Giống như lúc này, cậu thật sự hy vọng rằng mình không nghe thấy âm thanh nho nhỏ ấy.

Nặc Thanh biết bản thân không phải là người tốt, thậm chí còn là một người sợ phiền phức.

Lần trước không tính. Khi ấy cậu đuổi theo người phụ nữ kia và cứu mười mấy đứa nhỏ, bởi vì thứ nhất cậu vẫn chưa nhận ra những kẻ gọi là Dị Nhân và Long Tử có vị thế khủng khϊếp đến mức nào ở nơi đây. Thứ hai cậu không biết thế giới này tàn nhẫn cỡ nào, bất công tới mức nào với ba tầng lớp dưới cùng.

Bây giờ thì cậu đã biết rồi. Tất cả là nhờ Chợ nô ɭệ nơi cậu đang đứng này phổ cập cho cậu biết.

Thế nhưng....

Nặc Thanh nhìn vào con ngõ nhỏ, cuối cùng vẫn siết chặt tay bước vào.

Rõ ràng bản thân cậu sợ phiền phức đến vậy, rõ ràng biết đây là chợ nô ɭệ nhân ngư hỗn tạp, thế nhưng không hiểu sao lại cứ luôn...cố ý đâm đầu vào mấy chuyện phiền phức như này.

Chết tiệt, hố này ta không nhảy thì ai nhảy!

Không biết đứa nhóc kia ra sao rồi nữa.

Ais, chết tiệt thật mà!!!

Quay lại nửa canh giờ trước......

Sau khi Yến Hàn đề nghị cậu mua một vài nô hầu, Nặc Thanh sau một hồi suy xét, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý.

Thế nhưng khi thật sự bước chân vào cái địa ngục nhân gian này thì Nặc Thanh đã ngay lập tức hối hận.

Cậu cứ nghĩ rằng bản thân bây giờ có thể miễn cưỡng được coi là tầng lớp Nhân Loại thì chỉ cần cậu không chọc vào hai tầng lớp bên trên thì cậu sẽ có một cuộc sống yên ổn mà kiếm tiền, chưa kể đến bây giờ cậu còn đang hớp tác với Yến Hàn nữa chứ.

Tuy nhiên cả cơ thể cậu đột nhiên lạnh lẽo như rơi vào hầm băng khi thấy hàng dài những Nhân Loại trên mặt bị in Nô ɭệ ấn, và bọn họ bị xích vào thành từng chùm đứng hai bên đường.

Bọn họ với cơ thể lõα ɭồ gầy ốm, đầy những vết thương ghê rợn giương đôi mắt của mình nhìn các thương nhân sẽ rao bán bọn họ như hàng hóa, thậm chí là định giá riêng biệt cho từng người.

Từ khi nào giá trị của một người lại có thể được đo bằng những đồng tiền bạc lẻ vậy?

Nhìn những khuôn mặt vô cảm, đôi mắt thẫn thờ của những người kia, Nặc thanh cảm thấy trái tim mình bị ai đó bóp nghẹn.

Vì bị đối xử tàn bạo và đánh mất tôn nghiêm, vì bị coi như hàng hóa trong thời gian dài không tìm thấy lối thoát mà dần dẫn đến tuyệt vọng.

Vì tuyệt vọng cùng cực khi vẫy vũng trong bùn sâu không thể nào leo lên, cho dù làm gì đi nữa thì chỉ đổi lại sự vô ích mà dẫn tới vô cảm.

Không phải là họ không có cảm xúc. Mà là do bị đối xử như một món hàng hóa trong thời gian dài đến mức...thành một thói quen.

Đồ vật thì làm sao mà có cảm xúc được chứ?

Chống trả thì bị đánh đập, hành hạ. Cố gắng giải thoát chính mình và chứng minh bản thân là một con người chỉ đổi lấy sự xỉ nhục và những trận thóa mạ nặng nề.

Cơ thể bị chà đạp đến tê dại, tinh thần bị tra tấn đến vô cảm...thành ra bọn họ thật sự trở thành những hàng hóa thực sự.

Nặc Thanh thậm chí còn thấy một đứa bé nhỏ nhắn có một đôi tai nho nhỏ màu xanh lam xinh đẹp bị người chủ của mình đánh đập dã man, chỉ vì bé đã lỡ nắm lấy làn váy của một vị khách qua đường khiến cô ta không mua hàng ở chỗ ông ta nữa.

Thấy người chủ vô tình vứt đứa bé đang thoi thóp ra ngoài như miếng giẻ rách, lại cầm lên một cây gậy sắt dài tiến tới chỗ đứa bé, giọng ồm ồm nói:

"Nếu đồ tiện chủng là mày không biết thân biết phận đến thế, thậm chí còn làm mất mối làm ăn của tao thì mày nên trả giá nhóc ạ."

Nhìn gã đàn ông dần tiến tới gần chỗ đứa bé, lại nhìn vẻ mặt thờ ơ của những vị khách xung quanh như thể việc gϊếŧ chết một đứa bé nhỏ như thế là chuyện rất đỗi bình thường, đôi tay Nặc Thanh đang nắm lấy ống tay áo của Yến Hàn khẽ siết chặt lại, sau đó buông ra.

Cho đến khi định thần lại, Nặc Thanh đã ôm đứa bé vào l*иg ngực trước khi gã đàn ông vung gậy sắt đập lên người nó.

Gã đàn ông rõ ràng sửng sốt khi thấy một bóng người màu đỏ ôm lấy tiện chủng Bán Thú Nhân mà gã sắp xử lí. Vừa mới nhìn lên thì đã thấy một khuôn mặt non choẹt tầm độ mười sáu, gã tiện mồm định chửi hai tiếng thô tục, chợt gã nhìn thấy quần áo sang quý trên người thiếu niên đó, lập tức nuốt lời định nói ra vào bụng, tiêu hóa hết sạch.

Gã cũng là một thương nhân có tiếng lăn lộn trong Chợ nô ɭệ này mấy chục năm, nhìn thấy người không sang cũng quý, thế nhưng người trước mắt chắc chắn là người sang quý nhất mà gã từng gặp.

Chao ôi, vòng cổ Huyết ngọc đó, dây lụa buộc tóc là lụa voan thượng đẳng, quần áo là...

Chu cha mẹ ơi, lụa Giao Tiêu! Còn có lụa Vạn Huyết Kim Liên!!

Ôi Long Thần trên cao, thậm chí còn có cả lụa Kim Ti Tằm!!! Đây đều là những loại lụa có tiền cũng không mua được đâu!!!!

Tất cả các loại lụa thượng đẳng nhất trên thế gian giờ đây đều tập hợp hết trên người một thiếu niên. Nhất là lụa Giao Tiêu a!! Đó là tài liệu dùng để làm chiến giáp thượng đẳng! Giờ đây mất giá đến nỗi làm áo ngoài.

Thật may rằng quần của Nặc Thanh khá dài, thế nên đã che đi đôi tất bằng lụa Giao Tiêu của cậu, nếu không chắc gã đàn ông này đã trực tiếp bị bộ quần áo của cậu chiếu tới mù mắt.

Đây không phải quần áo. Đây tất cả đều là vàng thỏi đấy!!! Người này đang mặc cả một gia tài trên người!!!

Gã đàn ông thở phào một hơi, thầm cảm thấy may mắn khi bản thân đã kịp ngừng lại trước khi mở mồm chửi thề. Nếu không thì với một cái dậm chân của vị này cũng đã kiến gã hết đường lăn lộn trong cái chợ này.

"A, vị công tử này..."

Vừa mở miệng ra định nịnh nọt vài tiếng, gã đã thấy một người nam nhân cao lớn với nửa khuôn mặt dưới đẹp tới mức không thật bước tới bên cạnh thiếu niên, sau đó y dùng đôi mắt tím không chứa bất kì cảm xúc nào nhìn gã, tựa như gã trong mắt y chỉ là một cục đá.

Trên người đối phương tản ra một khí chất lạnh nhạt trời sinh, tựa như tiên nhân trên cao không màng thế tục, nhìn nhân gian phồn hoa như đang nhìn một bức tranh hai màu đen trắng.

Thế nhưng khi ánh mắt người nam nhân dời khỏi gã và chuyển lên trên người thiếu niên, lại như thể đang nhìn một thế gian phồn hoa với những màu sắc tươi đẹp rực rỡ.

Người nam nhân giờ đây giống như thể một con bướm ngọc lục bảo gian nan vượt qua một hành trình thật dài và thật dài, cuối cùng cũng tìm được cho mình một bông hoa ưng ý nhất.

Gã im lặng một lúc lâu, tròng mắt đột ngột giãn ra nhìn vào mặt nạ bạch ngọc và đôi đồng tử tím của người nam nhân, sau đó cơ thể gã run rẩy đến lợi hại.

Yến....YẾN VƯƠNG!!

Không kể tới gã thương nhân đã sợ hãi tới hai chân mềm nhũn muốn gục tại chỗ như nào, Yến Hàn đi tới gần Nặc Thanh, nhìn cậu rồi lại nhìn đứa bé bẩn thỉu trong tay cậu.

Thấy cậu không hề để ý đến mình mà chỉ chăm chăm khẩn trương nhìn đứa bé trong ngực, y mím mím đôi môi mỏng nhạt màu, sau đó chậm rãi giơ tay lên níu lấy tay áo của Nặc Thanh, giật nhẹ mấy cái thật khẽ.

Nặc Thanh đang lo lắng nhìn đứa bé trong ngực, lại không biết làm sao để giúp nó, chợt cảm thấy tay áo bị giật hai cái.

Nặc Thanh: ”?"

Quay đầu sang bên cạnh nhìn thủ phạm, Nặc Thanh sửng sốt khi thấy đôi mắt tím của Yến Hàn đang tủi thân nhìn mình, như thể cô vợ nhỏ lên án ông chồng có tình mới mà quên mất mình.

Nặc Thanh: “......”

Chắc chắn là cậu hoa mắt nhìn nhầm.

Thấy Nặc Thanh nhìn mình chằm chằm như đang hỏi có chuyện gì, Yến Hàn sắp xếp một chút từ ngữ, sau đó nói giảm nói tránh:

"Ngươi ôm nó như vậy, nó sẽ chết."

"A?"

Nặc Thanh nghe vậy thì hoảng sợ, sau đó tay chân luống cuống mà nhìn y, giọng run run:

"Vậy phải làm sao đây? Ta không có cách giúp nó!"

Nhìn đôi mắt cậu ánh lên nét hoảng sợ và mềm yếu, trong tay Yến Hàn chợt xuất hiện một bình thuốc nho nhỏ tinh xảo. Đổ ra một viên thuốc màu nâu, y đưa lên trước miệng đứa nhỏ, lại thấy nó không chịu nuốt xuống. Thấy vậy, Nặc Thanh vội nói:

"Để ta làm cho."

Thế nhưng Yến Hàn lại không đồng ý. Bằng chứng là viên thuốc trong tay y dù Nặc Thanh có dùng cách nào cũng không lấy được. Bất lực nhìn y, Nặc Thanh dùng giọng như là năn nỉ nói:

"Xin ngài đó, để nó uống thuốc đi, nó sẽ chết mất!"

”...."

Thấy Yến Hàn im lặng không đáp, Nặc Thanh bắt đầu nóng nảy rồi. Đứa bé đã gần như là nguy kịch, hô hấp sắp biến mất luôn rồi mà người này còn làm gì vậy chứ!

"Rốt cuộc là ngài muốn gì? Lúc nãy còn định cho nó uống thuốc cơ mà?!"

Yến Hàn nhìn cậu, rồi lại nhìn đứa nhỏ, nội tâm khá mâu thuẫn.

Không muốn.

Không muốn bé con đút thuốc cho thằng nhóc đó.

Phúc lợi bậc ấy y còn chưa được hưởng qua, nhóc này tới sau làm sao lại được hưởng chứ.

Không cam lòng.

Yến Hàn lại nói: "Ta đút nó uống. Nếu nó không uống thì thôi."

Một lần nữa đứa bé vẫn không chịu nuốt thuốc xuống, dù Yến Hàn có làm cách nào, thay đổi góc độ đút thuốc khác cũng không thành công.

Ngược lại, đứa bé càng run rẩy dữ dội, tay nhỏ đang nắm lấy áo của Nặc Thanh càng chặt hơn, miệng còn thấp giọng nức nở những âm tiết vụn vặt, nhưng có thể loáng thoáng nghe được hai chữ "ca ca.”

Nắm bắt được từ ngữ mấu chốt, Nặc Thanh thấp giọng dụ dỗ:

"Bé ngoan nào, uống thuốc xong khỏe lên rồi ta đi tìm ca ca nha. Chịu không nè?"

Dường như là lời dỗ dành của Nặc Thanh có tác dụng, hoặc là ba chữ [tìm ca ca] có sức dụ hoặc quá lớn, cuối cùng đứa bé cũng chịu nuốt viên thuốc xuống.

Gần như là ngay sau khi viên thuốc vào miệng đứa bé, Nặc Thanh ngạc nhiên khi thấy những vết thương trên người nó nhanh chóng lành lại. Sau đó ngay cả vết sẹo cũng không có, hoàn mĩ vô khuyết.

Đôi mắt đứa bé mở ra, là một đôi đồng tử màu xanh lam nhạt rất đẹp, Nặc Thanh nhìn thấy bé mở mắt, giọng vui sướиɠ reo lên:

"Tốt quá rồi!"

Đứa bé cũng nhìn Nặc Thanh, đôi mắt dần bừng sáng.

Thiếu niên nhếch môi cười tươi dịu dàng nhìn nó, ánh nắng xuyên qua tấm bạt che của Chợ nô ɭệ chiếu lên làn da trắng mịn của cậu, đôi mắt đen trong veo thấy đáy, lấp lánh như một viên ngọc xinh đẹp vô ngần.

Nắm tay nho nhỏ của đứa bé víu chặt lấy áo cậu, không hiểu sao đối với người trước mắt, nó lại có một cảm giác quen thuộc và muốn ỷ lại mãnh liệt. Như thể đây là trưởng bối trong nhà vậy.

Thế nhưng xen kẽ trong những cảm xúc đó lại là một cái gì đó tựa như....kính sợ?

Bởi kính nên yêu, yêu nên muốn tới gần. Lại vì kính mà không dám đến gần. Thật sự là một cảm giác khó hiểu. Thế nhưng nó lại vẫn cố chấp nắm lấy áo của thiếu niên không bỏ, vì làm vậy sẽ khiến nó cảm thấy vô cùng an toàn và yên tâm.

Nặc Thanh cũng tùy nó, còn lấy một góc tay áo lau khuôn mặt nhỏ dơ cực kì như mới tắm bùn xong của nó.

May mà đây là lụa Giao Tiêu đã được gia cố, có khả năng tự động làm sạch chứ nếu không cái áo ngoài giá trên trời của Nặc Thanh đã thành đồ bỏ.

Yến Hàn đứng bên cạnh nhìn như người vô hình: “.....”

Yến Yến tủi thân nhưng Yến Yến hổng nói.

Dường như là lương tâm trỗi dậy, hoặc là mới nhớ ra viên thuốc là của ai cho, Nặc thanh bấy giờ mới thả đứa bé xuống đất, quay sang cho Yến Hàn một lời cảm ơn như gió ấm:

"Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài đúng là người tốt mà!"

Yến - người tốt - Hàn nhìn thấy cậu vui vẻ, cũng thoáng cong cong khóe môi.

Bé con vui là được.

Thế nhưng ngay lúc ấy, đứa bé như thể cảm nhận được cái gì đó, vội vã hét lên hai tiếng ca ca sau đó chạy như bay về một hướng, chớp mắt đã biến mất.

Nặc Thanh lúc ấy cũng giật mình, rồi vội vã đuổi theo sau. Vòng vèo mấy con ngõ nhỏ léo lắt, cuối cùng...Nặc Thanh chính thức tuyên bố lạc đường.

Và rồi mới có cảnh như lúc đầu.

Và bây giờ, Nặc Thanh đi trong con ngõ nhỏ, tai dỏng lên nghe ngóng, lại sợ hãi trong bóng tối lỡ có cái gì nhảy bổ ra.

Huhu...cậu đáng lẽ nên lấy sợi dây buộc mình với Yến Hàn lại mới phải!!!

Vậy thì ít nhất cậu còn được một Long Tử bảo kê chứ không phải xông pha một mình như này.

Cậu hối hận. QAQ.

___________________________

Fam:

Giờ mới chốt được cái tính cách của Yến Yến nhà chúng ta.

Tính cách công: Mỹ nhân lạnh nhạt, ác độc, ưu ái người tài. Nhưng lại thâm tình, là một Yandere và nhiều clone công~~

Như đã nói, Yến Hàn từ khi sinh ra đã bẩm sinh lạnh nhạt. Này hiện đại có một căn bệnh giống vậy gọi là [Hội chứng mất khả năng cảm nhận] hay là [Hội chứng vô cảm]. Nói cho dễ hiểu là không có cảm xúc với bất cứ thứ gì.

Phổ cập vậy thôi chứ không phải Yến Yến mắc căn bệnh này đâu nha.

Mặc dù y lạnh nhạt nhưng cần gϊếŧ vẫn gϊếŧ, cần xử vẫn xử như thường à.

Lấy ví dụ nha, kiểu như có ai đó nhục mạ Yến Yến, y sẽ không có cảm giác tức giận gì hết, giống xem người ta diễn kịch nhạt như nước lọc ấy. Nhưng mà y vẫn biết mình đang bị nhục mạ, và rồi y xử người ta:]

Đó là lí do vì sao dù Yến Yến lạnh nhạt nhưng vẫn rất ác độc. Sau này yêu vợ rồi càng ác hơn. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lịch sự bên ngoài, lên giường hóa thú:)) Ác ghê hôn.

Ưu ái người tài ở chỗ gặp Lạc nhị công tử á. Dù Lạc Tịnh Uyên có tỏ thái độ thù địch với y thì Yến Yến do quý người tài vẫn không xử hắn. Nhưng sau này biết Lạc công tử có ý với vợ y...hahaha.

Chúng ta....bắt đầu phó bản mới thoi~

Một gợi ý: tất cả các phó bản đều có một sự liên kết với nhau dẫn tới sự thật cuối cùng.

Bướm ngọc lục bảo: