Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Chương 49: Cường

Nhưng lúc này, Mặc Sĩ Tiên Vương lại không có hiền lành mà trả lời nàng.

Tươi cười của vị tiền bối không biết là tiên vương hay là Ma Vương này giống như nhiễm một chút u ám, âm thanh trở nên rất thấp, nhiều một loại ý vị không nói nên lời, “Nhóc con, không bằng chúng ta làm một giao……”

Hắn còn chưa nói xong, ánh mắt Phục Thiên Lâm đột nhiên hơi sáng, ngay lập tức lao đi, ở bên cạnh một khe hắc ám ôm lấy eo Tịch Linh U, mang nàng rời khỏi nguy hiểm.

Ở trong sắc mặt ửng đỏ lại cảm kích của đối phương, hắn rất là ôn nhu trấn an một trận, lại hưởng thụ ánh mắt ái mộ của các nữ tử khác, mới quay đầu hỏi Mặc Sĩ Tiên Vương: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Tiên vương tiền bối trầm mặc nửa ngày, đột nhiên khôi phục ngữ điệu ôn hòa: “Không có gì.”

Hắn ha hả cười nói: “Bổn tọa tự thấy không bằng.”

----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc Sĩ: Vẫn là ngươi mạnh hơn, võ có thể đánh, văn có thể lừa tình các tiểu muội.

Phục Thiên Lâm:?

Phục Thiên Lâm: Ta đường đường là một Long Ngạo Thiên, lừa tình tiểu muội thì có làm sao? Ngươi đã hơn vạn tuổi, không phải vẫn là một lão xử nam chứ?

Mặc Sĩ:……

( hữu nghị nhắc nhở: Tiên vương đã rời khỏi kênh trò chuyện )

--------------------

“Vậy ngươi có biết vị trí của bảo vật không?”

Phục Thiên Lâm cũng thuận miệng hỏi, không để bụng trước đó hắn ta đã nói gì, hắn chủ yếu vẫn là quan tâm kỳ ngộ và bảo vật.

Mặc Sĩ Tiên Vương có vẻ ôn hòa: “Không biết, ta sao có thể biết vị trí của bảo vật được?”

“Nhưng ngươi vừa rồi hình như nói cái gì……” Phục Thiên Lâm tổng cảm thấy một câu trước hắn ta giống như là biết.

“Đại khái là ngươi nghe lầm đi.”

Ngữ khí Mặc Sĩ Tiên Vương không có chút nào sơ hở: “Ta chỉ là một tù nhân, sao có thể không có việc gì không biết? Nhóc con, ngươi lợi hại như vậy, tự đi thăm dò đi.”

Nói xong một câu này, hắn liền lâm vào lặng im.

Phục Thiên Lâm lại hỏi thêm một câu, đợi mấy tức cũng không thấy hắn trả lời, liền cả giận nói: “Ta chỉ cùng sư muội thân cận trong chốc lát, như thế nào? Ngươi đã sống vạn năm, chưa từng thân cận cùng nữ nhân sao? Thật là không thể hiểu được, ghen ghét bổn thủ tịch cứ việc nói thẳng, làm bộ làm tịch cái gì, phi!”

Hung hăng mắng Mặc Sĩ Tiên Vương vài câu, Phục Thiên Lâm sau đó mới hạ được lửa giận trong lòng, đặt lực chú ý tới thế giới hiện thực.

Hắn vừa rồi cứu Tịch Linh U, vị đại tiểu thư này liền đi theo bên người hắn, dẫn tới ánh mắt vị thủ tịch sư huynh Tịch Linh tông xem hắn có chút đen tối —— Tịch Linh tông lại không phải không có cường giả, vốn cũng là các tông tự quét tuyết trước cửa, lại bị Phục Thiên Lâm chặn ngang một chân, làm ra tư thái anh hùng cứu mỹ nhân.

Tuy mọi người đã sớm biết Phục Thiên Lâm của Thiên Cực tông là bộ dáng bừa bãi gì, giờ phút này cũng không ngại ở trong lòng chửi thầm hai câu, ngay cả thiên kiêu của Hợp Hoan tông cũng không có tà tứ như vậy.

Phục Thiên Lâm hưởng thụ ánh mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người lại vẫn vân đạm phong khinh, buông ánh mắt xuống nói chuyện cùng sư muội.

“Nơi này nguy hiểm, sư muội nhớ phải để ý.”

“Có Phục Thiên sư huynh ở đây, U Nhi không sợ.”

Tịch Linh U đầy mặt thẹn thùng, cùng Phục Thiên Lâm đứng chung một chỗ phảng phất ở vào một thế giới khác, không khí nhu tình mật ý nói không nên lời.