Phục Thiên Lâm ngữ khí táo bạo, mỗi câu nói đều có loại cảm giác muốn mắng hắn máu chó phun đầu, “Nếu ta có thể sống vạn năm đã sớm thống trị thế giới, ngươi cũng xứng so cùng bổn thủ tịch sao? Có bí ẩn gì nhanh nói ra, bằng không chờ thêm một thời gian nữa ta lại đi tìm Giang Thính Huyền.”
Phong ấn nhiều vài lần, nói không chừng Mặc Sĩ Tiên Vương sẽ thật sự ‘ ngỏm ’.
Phục Thiên Lâm vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng sau khi nói ra miệng, hắn đột nhiên cảm thấy chủ ý này cũng có thể xem là một phương pháp tốt, chỉ là thao tác có chút khó khăn.
Giang Thính Huyền lần trước là vừa lúc tu tập 《 di tinh đổi nguyệt 》, nhưng chủ bí pháp của hắn ta lại không phải cái này, cơ hội như vậy không nhiều lắm, hắn ta sau lần này ước chừng cũng có phòng bị, hơn nữa luôn đi tìm kẻ đối đầu làm sự tình như vậy giống như không quá phù hợp với thân phận Long Ngạo Thiên của hắn, cũng có chút thẹn thùng.
Nghĩ này đó, Phục Thiên Lâm mịt mờ mà nhìn sắc mặt rét lạnh của Giang Thính Huyền, không nhịn được dịch tầm mắt đi xuống, nhớ tới cơ bụng sáu khối xinh đẹp của vị thần tử cao lãnh này, hắn theo bản năng đặt lòng bàn tay ở bụng của chính mình.
Bên cạnh có sư đệ nhìn thấy động tác hắn, thấp giọng lo lắng nói: “Sư huynh, thương thế của ngươi không có việc gì chứ?”
Phục Thiên Lâm dịch bàn tay đi, bình tĩnh nói: “Không có việc gì.”
Trong thức hải, Mặc Sĩ Tiên Vương ước chừng bị lời nói của nàng làm tạm dừng một chút, lại nhìn thấy hành động của nàng, cười khẽ vài tiếng: “Mỗi người đều nói ta rơi vào ma đạo, tà nhập trái tim, so với ngươi, bổn tọa đột nhiên cảm thấy chính mình còn là người tốt, nhóc con, ngươi thật đúng là không kiêng kỵ gì.”
Mặc Sĩ Tiên Vương nghĩ lại kẻ đối đầu của chính mình năm đó một chút, cảm thấy chính mình không làm được sự tình ‘đánh nhau’ cùng đối thủ một mất một còn.
Phục Thiên Lâm trước đó cũng chỉ là tùy ý nhớ tới, cũng không muốn nói tiếp đề tài này, thấy Mặc Sĩ Tiên Vương nói như vậy, hắn lại lần nữa không kiên nhẫn nói: “Đối với ngươi hữu dụng là được, đừng nhiều lời, ngươi rốt cuộc có biết bí ẩn nơi này không? Đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Tu giả tu tâm, nhóc con, ngươi quá nôn nóng.”
Mặc Sĩ Tiên Vương chậm rì rì nói một câu, ở trước khi Phục Thiên Lâm tức giận tiếp tục nói: “Bí cảnh này đó là vì ta mà đúc ra, ngươi nói bổn tọa có biết không?”
“Đây là bí cảnh của Tiên tộc sao?” Phục Thiên Lâm nhíu mày.
“Tự nhiên không phải.”
Tiếng cười ôn hòa của Mặc Sĩ Tiên Vương giống như nhiễm một chút tà dị: “Một địa phương phong ấn ‘ Ma Vương ’, như thế nào sẽ là bí cảnh Tiên tộc?”
“Ma Vương?”
“Bổn tọa tự phản bội ra……”
“Được, ngươi câm miệng.”
Phục Thiên Lâm vô vị nói: “Ta đối với các truyền thuyết không phải về chính ta thì đều không có hứng thú, ngươi nói thẳng trọng điểm đi.”
Bị đánh gãy kể chuyện, Mặc Sĩ Tiên Vương giống như có chút bất đắc dĩ, hắn than nhỏ một tiếng, âm thanh vẫn ôn hòa như cũ: “Nơi này không phải là bí cảnh Tiên tộc, mà là một ngôi mộ, là ngôi mộ Tiên tộc chế tạo cho bổn tọa, những gì trước đó các ngươi chứng kiến chỉ là một phần nhỏ của bí cảnh này.”
“Có bảo bối không?”
“Đương nhiên, bổn tọa năm đó chính là cấp bậc tiên vương, nơi này có không ít ‘ vật bồi táng ’ của bổn tọa.”
“Đen đủi.”
Phục Thiên Lâm trước mặt hắn ‘ phun ’ một câu, mới nói: “Nói vị trí cho ta.”