Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Chương 25: Gặp được đối thủ một mất một còn

Thân hình hắn ở trong tươi cười tan đi, trong mật thất rất nhanh khôi phục yên tĩnh.

Phó Điềm Điềm nắm cổ áo, không có động tác, tổng cảm thấy âm thầm vẫn có một đôi mắt đang yên lặng nhìn trộm, nhưng nghĩ nghĩ, vô luận từ tu vi, diện mạo hay là thân phận đi lên xem, vị tiền bối kia đều không cần rình coi nàng, rốt cuộc người ta cũng soái như vậy.

Do đó, nàng liền buông tâm, tiêu sái từ trong túi giới tử lấy ra nguyên bộ trang bị của Phó Điềm Điềm.

Thay quần áo xong, cất toàn bộ đồ đạc có quan hệ với Phục Thiên Lâm đi, Phó Điềm Điềm cả người rực rỡ hẳn lên, động tác ưu nhã, một lần nữa lộ ra mỉm cười, âm thanh tràn ngập nữ tính nhu mỹ, nàng hướng hư không chắp tay: “Tiên vương, ta đã xong.”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của ‘ Mặc Sĩ Tiên Vương ’ một lần nữa từ trong hư không ngưng kết, ánh mắt hắn giống như có chút thâm ý, liếc nhìn Phó Điềm Điềm một cái, mới cười nói: “Nhóc con, ta nhưng thật ra có chút thích ngươi.”

Lời này chỉ chính là động tác tiêu sái cùng thái độ không chút nào ngượng ngùng của nàng.

Phó Điềm Điềm nghe vậy hơi hơi xua tay, khiêm tốn cười nói: “Ngài là tiên vương, tung hoành một phương, có nữ tử mỹ lệ nào chưa từng thấy qua, nào nhìn trúng một nữ tử bình thường không có gì nổi bật như ta.”

“Ngươi rất tự hiểu lấy mình.”

‘ Tiên vương ’ tùy tay rót một đạo linh khí vào phù văn trên cửa đá, cùng với quang mang lưu chuyển, hắn lấy ngữ khí thưởng thức nói với Phó Điềm Điềm: “Chúc ngươi thành công.”

Trong quang mang, Phó Điềm Điềm đầy mặt nhu hòa mỉm cười uốn gối hành lễ, cùng biến mất ở trong mật thất với ‘tiên vương’.

Trong lúc truyền tống, hệ thống nghe thấy ký chủ của chính mình hừ lạnh một câu.

“Ta nhớ kỹ hắn, hắn nói ta xấu, bổn thủ tịch sớm hay muộn cũng có ngày làm vua của thế giới này, đến ngày đó lại tính sổ sau!”

Hệ thống: “……”

Ký chủ của nó hiển nhiên cũng kế thừa tính cách của Long Ngạo Thiên, tỷ như mang thù.

Nhưng Phó Điềm Điềm rất nhanh phát hiện nàng đi vào một thế giới ánh sáng, tạo thành từ vô số trận pháp.

Dưới chân dẫm lên chính là trận văn nửa trong suốt, giống như một cái bàn cờ thật lớn, bên cạnh người còn có hai quân cờ trắng đen.

Ánh mắt trông về phía xa, phía đối diện, phương hướng bị quân cờ che đậy có bóng người từ mơ hồ rõ ràng lên.

Đồng thời chính lúc này, đỉnh đầu vang lên âm thanh kỳ ảo thật lớn: “Hai người đánh cờ, thế hoà tắc ra.”

Rõ ràng là âm thanh của ‘ Mặc Sĩ Tiên Vương ’, nhưng khác với lúc trước nàng nghe được, âm thanh này không có chút tình cảm nào, cũng không ôn hòa, có vẻ lạnh nhạt, cao cao tại thượng, không thể trái nghịch.

“Thế hoà?”

Phó Điềm Điềm ban đầu cho rằng sẽ phải chém gϊếŧ với người khác, nhưng trạm kiểm soát này thế nhưng yêu cầu thế hoà? Chẳng phải là muốn nàng cùng người đối diện hợp tác sao?

Nàng khẽ nhíu mày, nhìn về phía bóng người dần dần rõ ràng lên kia, ánh mắt từ bình tĩnh biến thành kinh ngạc.

“Giang Thính Huyền?”

Nàng hoài nghi ‘ Mặc Sĩ Tiên Vương ’ là cố ý, nếu không sao ở ngay cửa thứ nhất đã đυ.ng phải đối thủ một mất một còn?

Phó Điềm Điềm tận lực khống chế biểu tình của chính mình, không biểu hiện ra cái gì khác thường, nhưng Giang Thính Huyền ở đối diện sau khi nhìn thấy nàng trong mắt lại có ám sắc xẹt qua, âm thanh càng hiện lãnh đạm.

“Là ngươi.”

Ngữ khí hắn chắc chắn, giống như đã xác định nàng là ai.