Hắn vốn dĩ chỉ kém Giang Thính Huyền một bậc.
Hệ thống bình tĩnh trả lời: “Hắn tu tập bí thuật vốn chính là truyền tông của Thiên Cực tông, hơn nữa bản thân hắn thiên phú cũng tốt, ký chủ, ngươi đã rất lợi hại, rốt cuộc ngươi là thay đổi giữa chừng.”
“Cũng đúng.”
Phục Thiên Lâm gật gật đầu, không rối rắm với điểm này, rất nhanh lại lộ ra nụ cười tà tứ cuồng dã, “Quân tử không ngại nhất thời, Thiên Cực tông sớm muộn gì cũng là của ta, ta có rất nhiều thời gian đánh bại hắn.”
Hệ thống âm thầm thở dài, tổng cảm thấy không cần nó nói gì nữa ký chủ đã đánh đầy máu gà, đành phải trầm mặc không tiếng động.
Ngày thứ hai, giờ Thìn.
Căn cứ lệ thường đại lão luôn là người cuối cùng lên sân khấu, Phục Thiên Lâm chờ người tới không sai biệt lắm mới khoan thai tới muộn.
Trên Diễn Võ trường rất nhiều đệ tử đứng phân thành hai bên, thiên mệnh chi tử và sư đệ hắn yên lặng đứng ở cuối cùng nhất, có vẻ có chút không hợp nhau —— bọn họ vốn không có tư cách tham dự lần đi tìm kiếm này.
Phục Thiên Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai ‘tiểu đáng thương’ này.
Trần Đình Vũ còn đỡ, ít nhất sắc mặt trầm ổn, chỉ có khóe môi nhấp chặt biểu hiện ra một chút dao động trong nội tâm hắn, Mạc Thanh Lệnh đi theo phía sau hắn mắt thường có thể thấy được là vô cùng khẩn trương, yết hầu di động lên xuống, ngẫu nhiên có sư huynh hoặc là sư tỷ chuyển ánh mắt tới, hắn đều cúi đầu, không dám đối diện, bộ dáng cực kỳ giống học sinh lần đầu tiên gian lận bị giáo viên phát hiện.
Phục Thiên Lâm ‘sách’ một tiếng trong lòng, lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau bọn họ, ở trên vai hai vị sư đệ chụp một chút.
Lần này dọa cho Mạc Thanh Lệnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Hắn nhanh chóng quay đầu, mới thấy ý cười như có như không trên mặt Phục Thiên sư huynh, ánh mắt cực kỳ thâm thúy.
Sắc mặt Mạc Thanh Lệnh đỏ lên, lập tức cúi đầu, có chút mơ hồ không rõ nói: “Sư, sư huynh.”
Sư huynh ở quá gần, từ trong ra ngoài phát ra quang mang làm hắn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, tuy rằng sư huynh vẫn chưa lộ ra thần sắc khinh miệt, nhưng ở khi đối thượng với ánh mắt thâm thúy của đối phương, Mạc Thanh Lệnh vẫn như cũ có loại cảm giác bản thân hèn mọn không chỗ che giấu.
Điều này làm hắn cảm thấy bất an và sợ hãi một chút.
Phục Thiên Lâm có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, tuy rằng minh bạch tính cách ‘tiểu đáng thương’, nhưng phản ứng này vẫn như cũ có chút ra ngoài dự kiến của hắn.
Thiên mệnh chi tử cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó cực thân cận mà đi lại đây, thập phần thân thiết gọi ‘sư huynh’.
Thoáng liếc mắt đánh giá bọn họ một cái, Phục Thiên Lâm thu hồi ánh mắt, ngữ khí nhạt nhẽo: “Đứng ở chỗ này làm gì? Thuyền Lục địa hành ở bên kia.”
Trần Đình Vũ hơi có chút ngượng ngùng: “Sư huynh sư tỷ nơi đó tu vi đều rất cao……”
Một thế hệ đệ tử thủ tịch và thần tử tinh nhuệ, cùng bọn họ thật sự giống người ở hai thế giới khác nhau, tự nhiên cũng có loại bài xích nói không nên lời.
“Thì sao?”
Phục Thiên Lâm hơi hơi nhướng mày, dẫn đầu đi đến phía bên kia, “Ta đã nói rồi, ta chính là quy củ.”
Ở trong ánh mắt sùng bái của hai vị sư đệ, Phục Thiên Lâm mang theo bọn họ đi tới phía trước nhất hàng ngũ đệ tử bên phải.
Thấy hắn lại đây, không ít đệ tử cười hành lễ, miệng gọi ‘thủ tịch’ hoặc là ‘sư huynh’.
“Ừ.”
Phục Thiên Lâm tùy ý gật đầu, cũng không nhìn kỹ, chỉ chỉ vào Trần Đình Vũ và Mạc Thanh Lệnh nói: “Hai vị sư đệ sẽ đi cùng chúng ta, các ngươi hãy chăm sóc bọn họ thêm một chút.”