Trong đầu, hệ thống lại nghe thấy hắn chất vấn: “Hệ thống, vì sao hắn lại soái hơn Long Ngạo Thiên ta?”
“……”
Hệ thống có khi rất tưởng coi chính mình không tồn tại, nhưng cảm giác tồn tại mãnh liệt của ký chủ làm nó vô pháp làm được, trầm mặc một lát, ngữ khí nó như thường an ủi: “Sao có thể? Ngươi chỉ là tương đối bình dị gần gũi.”
Phục Thiên Lâm miễn cưỡng tiếp nhận giải thích của nó, tiếp tục đặt lực chú ý tới trên việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Hắn không phải vô duyên vô cớ tới cửa tìm việc, chỉ muốn chế tạo một chút tính hợp lý cho việc ngày mai tách ra hành động —— hắn mang theo thiên mệnh chi tử, từ trên trình độ nào đó đi lên nói sẽ càng thuận lợi hơn so với Giang Thính Huyền, hắn mới không nghĩ để khối băng chết này cọ vận may của hắn, dù sao hai người đối địch ngọn nguồn đã lâu.
Giang Thính Huyền không biết có phải đã nhìn ra ý đồ của hắn hay không, đối với ngôn ngữ của hắn không hề rung động, chỉ ở khi hắn ý đồ tiếp cận duỗi tay ấn trên đầu vai hắn, nhưng cũng vừa chạm đã phân ra, không hề có dừng lại.
Vị thần tử này tu bí pháp có tương quan với hàn băng, nên nhiệt độ cơ thể hắn cũng lạnh hơn so với người bình thường rất nhiều, Phục Thiên Lâm chỉ cảm thấy đầu vai lạnh run, liền không tự giác lui lại một bước, giữ khoảng cách với hắn.
Thần sắc Phục Thiên Lâm khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Giang Thính Huyền nhiễm một chút thâm ý.
“Tu vi của sư huynh lại tinh tiến không ít, thật là đáng mừng.”
Trước đó cách xa như vậy còn chưa cảm thấy rõ ràng, nhưng vừa rồi, hắn thập phần rõ ràng cảm giác được hơi thở của Giang Thính Huyền so với trước kia thâm hậu hơn rất nhiều, điều này làm cho trong lòng Phục Thiên Lâm nhiều thêm một tia áp lực.
Trong giọng nói hắn tản mạn thu liễm không ít, chính sắc và lạnh nhạt trên khuôn mặt càng nhiều hơn một ít.
Dù sao mục đích đã đạt thành, Phục Thiên Lâm lại không có tâm tư cùng Giang Thính Huyền dây dưa, hắn gợi lên khóe môi, duỗi tay phủi phủi đầu vai —— nơi vừa bị Giang Thính Huyền đυ.ng vào, sau đó mới không chút để ý nói: “Vậy chúc sư huynh sớm ngày thần công đại thành.”
Quét mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Giang Thính Huyền một cái, Phục Thiên Lâm khẽ cười, phất tay áo rời đi.
Cho đến khi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, đệ tử bí truyền vừa rồi né tránh đến một bên mới thấp giọng nói: “Sư huynh?”
Trong ánh mắt u trầm của Giang Thính Huyền xẹt qua một tia thâm ý, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng: “Không phải hắn.”
Sư đệ bên cạnh sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, “Nghĩ đến cũng không phải là hắn, theo như sư huynh thấy, đó là một nữ tử?”
“Ảo thuật chi đạo, trong tông môn không có ai tu luyện.”
Giang Thính Huyền thu hồi ánh mắt trông về phía xa, nhìn về phía sư đệ bên cạnh: “Ngươi đi báo cho tam trưởng lão, trong khoảng thời gian chúng ta rời đi, thiết hạ đại trận bí ẩn trong đình, dù chỉ một con chim cũng không thể tùy ý bay qua.”
“Rõ thưa sư huynh.”
Sư đệ chắp tay đứng, nghiêm túc tuân lệnh.
——
Phục Thiên Lâm dựa vào đạo cụ ‘biến thân’ của hệ thống tránh thoát một lần điều tra cũng không biết Giang Thính Huyền thế nhưng còn đã từng hoài nghi hắn, rốt cuộc hai người không có bất luận chỗ tương tự nào, giới tính không giống nhau, bí pháp không giống nhau, Giang Thính Huyền thậm chí còn không có phát hiện mục đích của hắn là Tề sư đệ.
Trên đường trở về, Phục Thiên Lâm phun trào cùng hệ thống: “Tiến bộ của khối băng chết kia cũng quá nhanh, ta hoài nghi ta đã không phải đối thủ của hắn.”