Nhìn Tô Vân Nguyệt cứ khóc mãi, Bạch Nam có chút bất đắc dĩ. Anh cố gắng hạ giọng dịu dàng hơn nói với cậu.
Bạch Nam: "Cái đó, cậu trước cùng bọn tôi rời khỏi đây trước được không? Tìm một nơi an toàn hơn để nói chuyện với nhau."
Tô Vân Nguyệt nhìn anh chằm chằm rồi mới chặm rãi gật đầu. Cậu cảm giác được đi theo anh cậu sẽ an toàn.
Đứng dậy chờ anh dẫn đường, Bạch Nam dẫn đầu đi trước cậu bước chậm theo sau. Những người khác đi theo ha người phía sau.
Một lúc sau đoàn người về tới cứ điểm đóng quân của quân khu, Những sinh viên và binh lính nhìn đoàn người nguyên soái bên trong lại có một người dáng dấp nhỏ xinh, khuôn mặt lắm lem đi ở giữa. Số ít thì tò mò, còn lại nhìn cậu lại có chút cảnh giác.
Bị những ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, sự lo lắng và sợ hãi lại dâng lên trong lòng. Cậu liền bước nhanh hơn đến gần Bạch Nam níu lấy tay áo của anh.
Bạch Nam hơi tạm dừng một chút nhìn cậu, thấy cậu nhíu mày lo sợ nhìn xung quanh tay nhỏ nắm tay áo anh thì run rẩy. Bạch Nam lạnh lạnh liếc mắt xung quanh một vòng. Mọi người bị anh nhìn nháy mắt né tránh không giám đánh giá cậu nữa.
Dù vậy cậu vẫn không giám buôn tay áo anh không giám đi chậm hơn anh. Bạch Nam cũng không nói gì cậu mà vẫn để cậu nắm tay áo mình như thế.
Một lúc sau, cả đoàn người đều vào một phòng lớn gồm một bàn làm việc, một khu vực bàn trà tiếp khách nội thất đơn giản nhưng cảm giác áp lực.
Bạch Nam dẫn theo cậu ngồi xuống, cậu ngồi gần anh, cảm giác trong lòng cậu bây giờ nói cho cậu. Cậu an toàn rồi không cần lo lắng, cậu liền bỏ qua sự sợ hãi mà những người lúc nãy mang đến tò mò nhìn ngó xung quanh.
Lúc này anh mới hỏi cậu: "Cậu đến từ nơi nào? Tại sao lại đến được đây? Còn có thiên cơ sư là loại nghề gì?"
Tô Vân Nguyệt túm tay áo, rụt rè nhìn anh trả lời: "Tôi đến từ bộ tộc Lam Vân. Tộc của tôi đa số đều là địa càng tự mang năng lực dự đoán tương lai bản thân hoặc người khác, mạnh hơn thì đoán được cả một vận mệnh quốc gia."
"Chúng tôi gọi người sở hữu nó là thiên cơ sư. Tới đời của tôi thì tôi là người duy nhất còn sở hữu nhưng chỉ dự đoán được qua cảm nhận của bản thân và biết bản thân an toàn hay gặp nguy hiểm hay không."
Nghe cậu nói, những người có mặt ở đây nhìn nhau. Họ không biết năng lực này, nhưng Bạch Nam như nhớ tới gì đó hai hàng chân mày nhíu lại nhìn cậu như nghĩ tới điều gì.
Phó soái của anh nhìn Bạch Nam như biết gì đó liền hỏi: "Nguyên soái, anh biết điều gì à?"
Tất cả mọi người và cậu đều nhìn anh, đợi anh trả lời.
Bạch Nam gật đầu đáp: "Gia đình tôi có truyền lưu rất nhiều sách sử, trong đó có một cố sự. Kể về khi xưa hơn trăm triệu năm trước khi Vân Nam quốc chưa thành lập. Có rất nhiều quốc qia tồn tại, Trong đó có một số ít quốc qia họ sở hữu nhưng năng lực bí ẩn dự đoán được tương lai và vận mệnh quốc gia."
Anh dừng lại rồi nói tiếp: "Trong đó có ghi bởi vì năng lực của họ nên được các vương của quốc gia họ đến tôn sùng làm quốc sư, đặc biệt được dân chúng sùng bái tầm ảnh hưởng của họ lớn đến mức một lời của họ sẽ khiến máu chảy thành sông."
Nghe anh nói xong, mọi người nhìn Tô Vân Nguyệt hơi có chút sợ hãi.
Cậu thấy vậy vội vàng giải thích: "Không phải vậy, đúng là chúng tôi có số ít người có năng lực như vậy nhưng muốn đoán được như thế cần có vật trung gian cùng trả giá. Tôi không làm được đâu, chỉ dựa cảm giác để bảo đảm an toàn cho bản thân được thôi."
Bạch Nam cũng nói: "Đúng vậy, cậu ấy nói không sai đâu. Các quốc sư đó nghe nói đều sống không quá 60 tuổi đều đã chết. Mà trước đó họ không ngã bệnh hay bị vương công làm gì cả."
Nghe anh khẳng định họ cũng yên lòng. Đã biết lai lịch của cậu dù không biết bộ tộc Lam Vân có thật sự tồn tại không. Nhưng bản năng thiên càng cho anh biết cậu không nói dối. Đây là phán đoán anh thường có khi ở trên chiến trường hay là đối thoại với bất cứ ai.
Hỏi đã xong giờ đến vấn đề nên để cậu ở đâu, Cậu là địa càng thì không thể để ở quân đội quá lâu được, nhưng cậu lại không quen biết nơi đây, dù có để cậu với địa càng khác thì cũng sợ có chuyện.
Anh hỏi mọi người nên để cậu ở đâu bây giờ. Đăng ký cậu vô hộ khẩu nhà ai rồi để cậu cho ai lo.
Thấy anh định để người khác giúp mình. Lòng cậu liền xôn xao bất an lên, anh nhìn cậu trắng bệch khuôn mặt hai mắt to tròn kia lại như muốn khóc tiếp liền luốn cuốn.
Bạch Nam: "Làm sao vậy?" Anh lấy khăn giấy đưa cho cậu. Mọi người cũng hoảng sợ, một đám thiên càng liền hoảng.
Cậu nhìn anh, nức nở mở miệng: "Tôi không cần rời đi, để tôi bên cạnh anh. Lòng tôi luôn bất an nếu không ở gần anh."
Thấy cậu như vậy anh liền không cần nghĩ kỹ liền đáp ứng: "Được, được. Ở gần tôi, ở gần tôi cậu đừng khóc nữa."
Mọi người xung quanh cũng liên tục gật đầu. Cho dù có bán luôn nguyên soái mà cậu nín khóc thì bọn họ cũng làm.
Nói chi là ở gần mà thôi, thế giới này tỷ lệ thiên càng và địa càng là 10:1, nghĩa là cứ 10 thiên càng thì chỉ có 1 địa càng được sinh ra với tỷ lệ như vậy nên càng cưng chiều hơn.
Huống chi vị địa càng này còn đáng sợ hơn thế không chỉ có năng lực khả năng ảnh hưởng một quốc gia, mà còn có tính cách mềm hơn các địa càng khác quá nhiều.
Thấy cậu chịu nín khóc, Bạch Nam cùng những người xung quanh liền thở nhẹ một hơi. Phó soái như suy tư gì, Bạch Nam nhìn phó soái trầm ngâm liền hỏi : "Phó Quân, bộ có chuyện gì sao?"
Phó Quân nhìn anh đáp: "Nguyên soái, tôi nghĩ hai người nên làm tỷ lệ xứng đôi tinh thần. Khả năng cao hai người."
Dù chưa nói rõ nhưng mọi người lại như bị đánh tỉnh, đúng vậy giờ mới để ý từ đầu là nguyên soái lạnh mặt với Tô Vân Nguyệt nhưng cậu lại dính anh nhất. Lại nói bản thân cảm nhận ở gần anh mới an toàn.