Xuyên Thành Địa Càng, Đệ Nhất Thiên Càng Thành Chồng Của Tôi

Chương 1: Xuyên qua, nhất kiến chung tình

Tô Vân Nguyệt, một nhân viên bình thường chỉ vì tăng ca quá nhiều, không kịp nghỉ ngơi bị đột quỵ chết ngay tại chổ.Nhìn chính mình bên dưới nằm gục, giơ lên hai tay nhìn bản thân hiện tại, cậu vậy mà nhìn xuyên qua tay mình nhìn được hình ảnh phía trước.

Giờ cậu đã 100 phần trăm xác định, chính mình đã chết biến thành linh hồn rồi. Nhìn cảnh xung quanh cậu thở dài không vì gì khá nguyện vọng lớn nhất đời này của cậu còn chưa thực hiện được.

Cậu muốn kiếm một anh người yêu, kết hôn và nhận nuôi hoặc thụ tinh ống nghiệm để cùng tạo nên một gia đình. Ai mà có ngờ bản thân lại vì đột quỵ mà chết sớm. Mơ mộng hay nguyện vọng đều tan tành.

Đột nhiên, sau lưng cậu có một giọng nói vang lên.

"Bộ anh không đi chuyển thế hả, sao lại còn ở đây?"

Cậu theo tiếng quay người lại, nhìn thấy một cậu bé cở 14, 15 tuổi. Hai tay chắp sau lưng như ông cụ non giống nhau nhìn cậu.

Cậu lúng túng trả lời: "Tôi vừa chết, cũng không biết đi đâu."

Cậu nhóc nhìn cậu liên tục gật đầu, rồi nói.

"Vậy đi, tôi cho anh một lần xuyên qua. Dù thế giới đó cùng nơi đây hơi khác nhưng với năng lực của mình, chắc anh sẽ thích ứng sớm với nó thôi."

Chưa kịp hiểu gì, một trận choáng váng đầu xảy ra. Hai mắt cậu tối sầm không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn vòng xoáy đem Tô Vân Nguyệt đưa đi, cậu nhóc con như chợt nhớ ra gì đó, giật mình hốt hoảng nói.

"Thôi xong, các vị thần thời không đang đánh nhau, không gian rối loạn. Cậu ta sẽ không bị cuốn vào rồi chết mất thiệt đó chứ?!!!"

Sau đó cậu nhóc con cũng biến mất ngay tại chổ, cậu vừa đi một bóng người cao lớn, khôi ngô xuất hiện. Bóng người nhìn vị trí cậu nhóc vừa đứng, miệng lẩm bẩm: "Như thế nào đi nhanh như vậy."

Không dừng lại quá lâu, bóng người cũng biến mất theo.

Trong thời không, Tô Vân Nguyệt theo một lực đạo bị kéo đi, cũng đủ may mắng cho cậu không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến của mấy vị thần.

Lúc tỉnh dậy, cậu nhìn khung cảnh xung quanh là một khu rừng. Sờ vào bản thân cậu cảm thấy rất quen thuộc nhưng cũng có chút lạ. Theo sau một trận bén nhọn truyền vào đầu mình.

Trong ký ức cậu nhận được, cậu sống với một số ít người gọi là địa càng thiên cơ sư.

Họ dựa vào năng lực linh cảm nhận được sau đó thể hiện qua nhiều hình thức biết được bản thân sẽ găp chuyện gì hay bất cứ ai họ thân quen gặp gở chuyện gì. Nhưng cho đến hiện tại đa số những người đó đều không còn năng lực đó.

Chủ nhân cũ của thân thể này, chính là địa càng thiên cơ sư cuối cùng của cả tộc đó.

Còn vì sao chủ nhân cơ thể chết ở đây là do bản thân không kiếm được ăn. Người trong tộc cũng không còn ai bởi vì chết đói. Chủ nhân cở thể là trên đường rời đi vừa kiếm ăn mà lạc vào đây mới chết đúng lúc cậu xuyên qua lại đây.

Đột nhiên có tiếng động phát ra, cậu giật mình cảnh giác túm chặt túi đeo cảnh giác lùi lại. Một bóng ngườii bước ra, thân hình cao lớn, khuôn mặt khôi ngô tuấn mĩ.

Mái tóc có màu trắng dài xỏa tung, mặc quân trang trong rất nghiêm khắc. Cậu nhìn khuôn mặt này mà ngẩn ngơ, trong lòng thì thét chói tai kêu la quá đẹp. Lý trí lại kêu gọi cậu chạy đi.

Đôi mắt xanh xẫm nhìn cậu, cậu bây giờ có dáng người nhỏ nhắn, tóc đen dài xỏa tung. Khuôn mặt dù hơi lắm lem nhưng từ ngũ quan cùng đôi mắt nâu trong suốt nhìn ra được cậu có vẻ ngoài không tệ.

Phía sau người đó, có không ít người đi theo. Cũng là quân trang nhưng lại không giống người đó có huy chương nhìn như đá quý gắn trên đó.

Phía sau một người tiếng lên, nhìn cậu cảnh giác. Rồi nhìn người đó dò hỏi: "Nguyên soái, người này muốn xử lý thể nào?"

Cậu nghe được người kia nói, không ngờ cậu lại nghe hiểu được. Cậu cũng đoán được là chuyện gì rồi.

Có vẻ đây là khu vực quân sự. Là nguyên chủ hoặc giờ là cậu vô tình lạc vô đây. Còn người này là nguyên soái, quyền cao chức trọng đang đi tuần.

Cậu run rẩy mở miệng.

"Có thể trước cho tôi biết mình đang ở đâu không?"

Hai mắt cậu lã chả rớt nước mắt. Cậu cũng không muốn vậy nhưng từ lúc xuyên vào cơ thể này tính cách của cậu cũng mềm yếu đi quá nhiều. Nên nỗi sợ mà cậu nhận được nó phóng đại quá nhiều, cậu nhịn không được.

Những người đó thấy cậu khóc thành như vậy cũng có chút luốn cuốn, người kia tiến lên khuỵa gối xuống trước người cậu, đáp lời: "Đây là khu vực huấn luyện cho sinh viên quân sự của Vân Nam quốc. Tôi là Bạch Nam, là một thiên càng nguyên soái của quốc gia này. Cậu là ai?"

Cậu nhìn anh vừa khóc vừa đáp: "Tôi, tên là Tô Vân Nguyệt. Là một địa càng thiên cơ sư, bởi vì tộc nhân đã chết hết chỉ còn mình tôi nên tôi mới rời đi sau đó thì lạc vào đây."