Minh Vũ:[ Triệu Đà là người ở Chân Đinh, Hằng Sơn thuộc Hà Bắc của Trung Quốc, là một vị tướng nhà Tần. Sau khi nhà Tần thống nhất Tần Thủy Hoàng muốn mở rộng lãnh thổ nên sai Từ Phúc dẫn quân ra biển, cùng thời gian đó cũng sai Nhâm Ngao và Triệu Đà đến cai trị vùng Lĩnh Nam gọi là quận Nam Hải.
Nhâm Ngao là quận úy Nam Hải gồm Bác La, Long Xuyên, Phiên Ngung, Yết Dương, còn Triệu Đà làm huyện lệnh của Long Xuyên có vị trí quân sự quan trọng. Đồng thời Triệu Đà cũng dâng tấu xin 50 vạn người đưa đến Nam Hải để đồng hóa dân nơi đây.] (Nhâm Ngao là cha của Triệu Đà (Trích Sử Ký Tư Mã Thiên).
Sau khi Tần Thủy Hoàng chết, con trai Hồ Hợi lên ngôi vua nhà Tần Đại loạn, Nhâm Ngao bệnh chết Triệu Đà kế thừa chức vị, nhân cơ hội nhà Tần loạn Triệu Đà gϊếŧ các quan lại nhà Tần ở Lĩnh Nam thay vào người của mình tách khỏi nhà Tần tự lập vì đế, tên nước là Nam Việt tự xưng Nam Việt Vũ Đế.
Đại loạn nhà Tần mở ra thời kì Hán- Sở(Lưu Bang-Hạng Vũ) tương tranh nhân cơ hội này Triệu Đà cũng tập trung đánh chiếm các vùng Mân Việt, Tây Âu Lạc. Lưu Bang đánh thắng Hạng Vũ thành lập nhà Hán, bắt đầu thu phục các lãnh thổ của nhà Tần cũ trong đó có đất Lĩnh Nam, Triệu Đà đánh không lại quy phục nhà Hán, Hán Cao Tổ Lưu Bang phong Triệu Đà làm chúa đất Lĩnh Nam xưng Nam Việt Vũ Vương. Nhưng khi Hán Cao Tổ Lưu Bang và Hán Huệ Đế Lưu Doanh chết, Lã Hậu nắm quyền thì Triệu Đà và Lã Hậu xung đột nên bị nhà Hán chèn ép, cắt đứt ngoại giao, Triệu Đà lại tự xưng Nam Việt Vũ Đế tuyên bố không còn là chư hầu của nhà Hán. Không những thế Triệu Đà còn dẫn quân đánh nước chư hầu của nhà Hán là nước Trường Sa, chiếm được mấy huyện biên giới Trường Sa ở núi Ngũ Lĩnh đến bây giờ bản đồ Nam Hải mở rộng bao gồm: Phiên Ngung, Bắc La, Yết Dương, Long Xuyên, Tây Hội, Bố Sơ, Mân Việt ở phía đông và một số huyện của nước Trường Sa, thanh thế Nam Việt ngang ngửa nhà Hán.
Năm Lã Hậu chết, Hán Văn Đế Lưu Hằng lên ngôi Triệu Đà mới ngưng chiến thành một nước chư hầu của nhà Hán, sau đó dẫn quân đánh bại Âu Lạc sát nhập vào Nam Việt gọi là Quận Giao Chỉ bản đồ được mở rộng về phía nam. Phải nói thời gian đầu Triệu Đà ngủ đông, thời gian sau dựa vào gió đông khuếch trương danh tiếng, là một kiêu hùng biết nắm bắt cơ hội. Một mặt đấu với Lã Hậu một mặt giả kết minh với Âu Lạc, hai tay cùng tính, phải biết Lã Hậu thời đó không khác gì vua Nam Hán, một nữ tử lại buông rèm chấp chính nắm cả triều đình thì tài năng giỏi đến ngay cả nam nhi cũng chịu thua. Triệu Đà có thể ngang tay với Lã Hậu âu cũng là bậc kỳ tài nếu khi đó An Dương Vương không chủ quan thì Âu Lạc nhân gió đông có thể khuếch trương lãnh thổ không? Có thể cùng ngồi cùng ăn với Triệu Đà và Lã Hậu không, có thể vang danh sử sách không?
Triệu Đà biết không thể vừa đấu với Lã Hậu vừa chiếm Âu Lạc nên mới giả hòa muốn dùng hôn nhân để kết minh, một là vì Âu Lạc quá trẻ mới được thành lập mấy chục năm cũng là một nước nhỏ không thể so với nhà Hán. Hai là do An Dương Vương quá khinh địch, quá chủ quan, quá phụ thuộc vào nỏ Liên Châu và thành Cổ Loa, An Dương Vương cũng đã già không còn sức lực, sự sáng suốt và minh mẫn và một vị minh quân nên có, người như vậy rất dễ thao túng.
Ba là do An Dương Vương chỉ có một người con gái là Mị Châu không làm nên trò trống gì vì theo quan niệm của người Trung Quốc nữ nhi không thể kế thừa tước vị cũng không thể đăng cơ vì đế, nếu An Dương Vương băng hà chắc chắn ngôi vương chỉ có thể truyền cho cháu ngoại trai. Vậy người nắm quyền chỉ có thể là quan phò tá hoặc chính là con rễ nên ông mới sai Trọng Thủy sang liên hôn và ở rể Âu Lạc.
Có thể nói lúc ấy Triệu Đà đã xem Âu Lạc là vật trong tầm tay mới đưa Trọng Thủy sang ở rể để lấy lòng tin của An Dương Vương, và đúng như những gì kế hoạch Triệu Đà chỉ dùng một đứa con thứ không được trọng dụng đã lấy được Âu Lạc.
Sau khi Cổ Loa bị công phá An Dương Vương và Mỵ Châu công chúa chạy về hướng biển đông ở Cao Xá Diễn Châu, trên đường trốn chạy bị quân địch lần theo dấu vết là lông ngỗng mà Mỵ Châu rải dọc đường. Đến bờ biển rùa thần hiện lên nói Mỵ Châu chính là kẻ phản bội, chính nàng đã cho Trọng Thủy xem nỏ Liên Châu nên hắn mới biết được cái lẫy từ móng rùa thần mới là sức mạnh chủ yếu của nỏ. Trọng Thủy cũng tìm cơ hội đánh tráo cái lẫy dẫn đến Âu Lạc thất bại, cũng chính nàng dùng lông ngỗng làm dấu mới dẫn quân địch đến. Ngài nghe vậy bèn rút kiếm chém đầu Mỵ Châu, nhưng trước khi chết nàng từng nói: Là phận nhi nữ nếu có lòng phản nghịch mưu hại phụ vương sau khi chết xin hóa cát bụi, nếu có lòng trung hiếu mà bị người lừa dối chết đi xin hóa thành châu ngọc để tẩy sạch mối nhục thù.
Sau khi bị chém máu của Mỵ Châu chảy xuống biển trai ngọc ăn phải máu của nàng đều cho ra minh châu màu hồng, thân xác nàng được thì biến thành ngọc thạch táng ở Cổ Loa, Trọng Thủy sau này vì đau buồn quá độ cũng tự sát (trích Dã sử).Âu Lạc sát nhập vào Nam Việt thành quận Giao Chỉ trải qua năm đời vua Nam Việt cai trị đến năm Hán Vũ Đế Lưu Triệt đăng cơ thì bị diệt quốc, Nam Việt tồn tại được 97 năm. ]
Minh Vũ đánh chữ đến mỏi tay gửi tư liệu của Triệu Đà vào trong nhóm tuy có lẫn lộn sử Trung Quốc nhưng cũng không có cách nào khác nếu ghi theo lịch phương tây ngoài Quang Trung hoàng đế có thể hiểu một chút thì còn lại không ai hiểu. Nếu ghi lịch ta thì cậu lại không biết cách tính mốc thời gian của thời An Dương Vương, chỉ có sử Trung Quốc là tiện nhất hầu như triều đại phong kiến Việt Nam luôn đi cùng với Sử Trung. Mà cũng phải thôi Việt Nam đánh nhau với Trung Quốc đâu phải chỉ một hai trăm năm mà kéo dài bốn nghìn năm từ cổ đại đến hiện đại, từ dựng nước đến mất nước rồi dựng nước. Từ đô hộ đến hòa bình, từ thời chiến đến thời bình, từ thời đồ sắt đến thời đại khoa học kỹ thuật, từ thực tại đến trên mạng, từ quân sự đến chính trị ngoại giao,... Có nhiều lúc Minh Vũ nghĩ chắc Trung Quốc phải yêu sâu sắc Việt Nam lắm ấy, vì yêu em mới muốn có em, vì không có được em nên từ yêu sinh hận, dù không có được trái tim em thì cũng phải có được thân xác em, khụ, xin lỗi đi hơi xa.
Minh Vũ nhìn lại trong đàn thì bất ngờ nha, các bậc đế vương không hề quan tâm đến Triệu Đà mà đã nhảy lên tầm cao mới rồi.
Trưng Nữ Vương: [Ta có một bộ võ công rất phù hợp với nữ tử, @Minh Vũ ngươi giúp ta truyền cho An Dương Vương, ta dùng nó tặng cho Mỵ Châu, là vua một nước phải kiêm cụ hùng tài thao lược, văn võ song toàn.]
Ngư nương nương: [Tháng sau đến lượt ta đặt hàng các người không được dành với ta, trong các số đồ vật dùng để trả cho thần sử có một viên đan dược giúp cho nữ tử không chỉ trở nên xinh đẹp và còn giúp nàng tăng cao sức mạnh, trí thông minh, sự dẻo dai, tuy không thể thành tiên nhưng có được sức mạnh như thần cũng không ngoa. @Minh Vũ khi nào ngươi gửi đồ đến cho An Dương Vương thì chuyển viên đan dược này cho Mỵ Châu dùm ta.]
Woa, Ngư nương nương chưa được nữa ngày mà ngài đã tìm ra lỗ hổng của hệ thống rồi, hệ thống quy định mỗi người mỗi tháng chỉ được quyền đặt hàng một lần đến giỏ hàng do Minh Vũ phụ trách hoàn thành đơn hàng. Giữa các thế giới không được trao đổi đồ vật hay mua bán nhưng lại không có quy định loại tiền chi trả cho Minh Vũ là gì, chỉ cần vật có giá trị đều được chấp nhận, việc Minh Vũ có nhét một hai đồ vật thêm vào trong đơn hàng cũng không quy phạm quy định. Nên đồ vật từ thế giới này đưa cho Minh Vũ thành đồ ở hệ thống (vì có một số thứ rất khó đem ra nên để trong balo hệ thống) rồi lại đưa đến thế giới khác vẫn thực hiện được,woa, đã xác định Minh Vũ chính là trạm trung chuyển giữa các thời đại.
Lý Thái Tổ: [@Minh Vũ, ngươi đưa Mỵ Châu vào đây, ta sẽ đích thân dạy cho nàng thế nào là trị quốc, trị nước.]
Trần Anh Tông: [Đúng thần sử ngươi mau cho nàng vào nhóm nói đến đánh giặc thì ai có thể vượt qua ngoại tổ @Hưng Đạo Đại Vương của chúng ta chứ, ta cùng ngoại tổ sẽ giúp nàng lập nên một quân đội bách chiến bách thắng dù là nhà Tần hay nhà Hán hay Triệu Đà chỉ cần nghe đến là sợ đến tè ra quần, hahhaha.]
Quang Trung: [Trong quân sự không thể thiếu đánh nhanh thắng nhanh, xuất kỳ bất ý(xảy ra bất ngờ) tốc độ rất quan trọng, ngươi đưa nàng vào ta sẽ dạy cho nàng cách hành quân nhanh chóng nhất.]
Ngư nương nương: [Ta cảm thấy câu nói nếu ngươi không biết dạy con thì xã hội sẽ làm thay ngươi rất là đúng đó, Lão Phán nếu ngươi không thể hoàn thành trách nhiệm của một người cha thì để chúng ta dạy giùm cho.]
An Dương Vương: [Ta cảm ơn các ngươi, không mượn.]
Lý Thái Tổ: [Ngươi đừng ngại, trong này nhiều vua như vậy nếu không thể dạy dỗ công chúa thành một bậc vĩ nhân thì chúng ta cũng không xứng thành thiên cổ nhất đế.]
Trần Anh Tông: [Hình như ta vừa bỏ qua điều gì đó thì phải?]
Hưng Đạo Vương: [Ngu ngốc!]
Ngư nương nương: [@Trần Anh Tông, chỉ cần nhìn vào màn chào hỏi phía trước thì cũng đã thấy được các vị vua trong này đều là những vị có công lao to lớn, trừ An Dương Vương. Hơn nữa việc Thần sử @Minh Vũ vừa tân bốc vừa tự hào thì cũng đủ hiểu tất cả các ngươi đều được lưu danh sử sách, người đời sau ca ngợi.]
An Dương Vương: [Ta cũng có công xây thành Cổ Loa, đánh đuổi quân xâm lược, tuy tội của ta nặng nhưng bây giờ ta vẫn có thể sửa. Rõ ràng là do Thục Phán của 50 năm sau làm bây giờ ngươi lại đổ lên đầu của ta. Công bằng ở đâu?]
Trần Anh Tông: [Ờ đúng ha, bây giờ chuyện vẫn chưa xảy ra chúng ta cũng không thể hoàn toàn trách tội An Dương Vương được. Thần sử vàng, bạc, trân châu, mã não, hổ phách, ngà voi,... chỉ cần ngươi muốn ta đèo giao cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp trẫm cai trị Đại Việt đều gì trẫm cũng đáp ứng.]
Minh Vũ: [Thưa Trần Anh Tông cùng các vị tiền bối, đây là nhiệm vụ của vãn bối nhưng phải được kích phát điều kiện thì vãn bối mới có thể nói các sự kiện lịch sử được. Hơn nữa chỉ là những sự kiện lớn đã được sử sách lưu lại và truyền đến thời đại của vãn bối thôi, chứ những sự kiện nhỏ khác thì có khi không có. Và có một điều nữa là rất nhiều sách sử, sách quý của nước ta đã bị nhà Minh đốt sạch, bây giờ sách sử mà các thế hệ sau học về các vị như An Dương Vương, Trưng Nữ Vương, Nhà Lý, Nhà Trần này đều dựa vào Đại Việt Sử Kí Toàn Thư do Ngô Sĩ Liên thuộc nhà Hậu Lê biên soạn nên có thể có một số sự kiện sẽ bị sơ sót. Chỉ có từ nhà Hậu Lê trở về sau thì mới được đầy đủ.]
Quang Trung: [Đúng vậy, nhà Minh sau khi tấn công nước ta đã đốt mọi sách quý như: Sách kinh, sách sử, sách đạo, sách dược,... Nếu Huệ ở thời đó chắc chắn sẽ để bọ chúng phải trả giá đắt.]
Lý Thái Tổ: [Khốn kiếp, bọn chúng muốn tinh hoa văn hóa của nước ta biến mất toàn bộ hay sao?? Đê tiện, lũ đó đáng chết.]
Trần Thánh Tông: [Nhà Minh ở thời đại nào? Đừng để trẫm biết nếu không trẫm sẽ cho bọn chúng hối hận khi được sinh ra.]"vtruyen"