"Chào mừng bạn đến với hệ thống của chúng tôi, Điệp Khoa!"
Điệp Khoa thức dậy bởi tiếng kêu tít tít của máy móc, trước mắt cậu mờ mờ ảo ảo cái màn hình to đùng được chia ra làm vô số ô vuông nhỏ có đèn màu xanh đang nhấp nháy.
Tới khi lấy lại được đôi chút tỉnh táo, cậu mới nhận ra mình đang lơ lửng giữa không trung. Nhìn sang chiếc giường quen thuộc mà mình đã nằm liệt suốt một năm nay, cậu bất ngờ nhận ra linh hồn của mình sớm đã rời khỏi thân xác ấy. Bay bay vô định.
Chưa kịp định thần xem rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra thì bóng dáng một con robot đã hiện lên trước mắt cậu, nó cất giọng chào hỏi thân thiện giống như đã biết cậu từ rất lâu rồi. Trước mắt cậu bây giờ là vô số đoạn ký tự mã hóa kỳ lạ đang chạy ầm ầm, giữa vô vàn ký tự bỗng dưng có một dòng mã hóa từ từ lớn dần lên rồi chui vào đầu óc Điệp Khoa.
ẦM...ẦM....
Cả cơ thể bị hút vào một cái hố đen sâu đến vô tận, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của mình đang bốc cháy đau đớn rồi bị kéo giãn ra vào chốn hư vô. Hàng loạt những ký ức kỳ lạ xuất hiện rồi nhanh chóng chui vào đầu cậu...
Sau đó là gì nữa nhỉ?
Chẳng là gì cả, ý thức dần mất đi. Cứ như vậy mà bị con robot kỳ lạ kia kéo tay dẫn đi vào ô cửa tràn ngập ánh sáng.
*
*
*
Thế giới thứ nhất: Bánh nếp nhân đậu xanh.
Cồn Lúa là cái gò đất to nhất nổi lên giữa sông Mekông, dân cư đông đúc với những mái ngói màu đỏ san sát nhau. Người dân ở đây không ai mà không biết đến tới gia đình nhà bà Lý và ông Thương - gia đình có của ăn của để nhất cái gò đất rộng lớn màu mỡ này. Nhà đó làm nghề kinh doanh lúa gạo, tiền của chẳng biết để đâu cho hết nữa.
Mà thường nhà giàu thì hay không có duyên với con cái cho lắm, hồi trẻ bọn họ cũng đi cầu khẩn chỗ này chỗ nọ mới sinh ra được một cặp sinh đôi là cậu hai Lúa và cô ba Lụa.
Khỏi phải nói là ông bà ấy vui tới mức độ nào, không có con thì thôi chứ có là phải một cặp long phụng. Nghe bảo lúc mới vừa bệnh viện về, ông nội đã tổ chức tiệc lớn lắm để chào đón hai đứa cháu mà gia đình khát khao cầu khẩn. Tiệc đãi ba ngày ba đêm mới tan cơ mà....
Lúa ngay lập tức được cả gia đình cưng chiều, hắn ta cũng là đứa con độc đinh của cả họ. Hai ông bà cưng con, không hề tiếc thứ gì cho cậu. Lúa cứ thấy xe nào mới ra, thích chiếc nào là y rằng ông Thương ngay lập tức qua thị trấn đập cục tiền mua ngay cho con mình.
Trái ngược với anh trai, Lụa hiền lành lắm. Học cũng tốt hơn cả anh trai, giờ lên Sài Gòn học y khoa rồi ở lại đó luôn. Lâu lâu mới trở về quê thăm bà con làng xóm.
Tại cứ về quê là tía má bắt cô lấy chồng, dù gì Lụa cũng đã ba mươi rồi chứ ít gì đâu. Nhưng tính chất công việc mà...cô còn muốn tiếp tục học cao hơn để giành suất đi du học. Lấy chồng...Lụa chả ưng anh nào cả.
Mà cái để kéo cô nàng xách ba lô về quê chính là vì nơi đó có một người bạn thời thơ ấu, hiền lành giống như cục đất - Điệp Khoa.
Điệp Khoa là trẻ khuyết tật mồ côi, nhỏ hơn Lụa sáu tuổi. Từ bé đã chẳng biết mặt ba mẹ mình ra làm sao, lủi thủi sống với bà ngoại, lúc còn khỏe thì bà của cậu ấy có một thời gian làm giúp việc cho gia đình vậy nên hai người mới quen nhau và trở thành bạn thân.
Thiếu niên ấy cũng là động lực cho Lụa trở thành bác sĩ, cô học ngôn ngữ kí hiệu rồi về dạy lại cho bạn mình.
-------
Điệp Khoa gánh đôi quan gánh chất đầy bánh ú nếp nhân đậu xanh ngọt, chân cậu dính bùn đen cứ như mới chui lên từ nơi xó xỉnh nào đấy. Đôi bàn chân nhỏ thoăn thoắt bước đi trên nền đất đỏ đầy sỏi, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hết sức lạc quan.
Người qua đường hết sức khó hiểu, thằng nhóc câm này buôn bán kiểu gì mà bà Năm gói nhiều bánh đưa cho nó bán thế kia?
Bọn họ dù sao cũng không nghĩ nhiều, thằng câm ấy mà...bán buôn được gì thì cứ bán để có cái nuôi thân, hơi đâu quan tâm nó làm sao bán hết bánh đâu chứ.
Điệp Khoa lắc lư cái đầu nhỏ, hết mình dùng ngôn ngữ hình thể để bán bánh ú. Cậu ú ớ vài câu từ vô nghĩa trong miệng, vậy mà hai giỏ bánh lại cứ thế hết veo rất nhanh. Cầm tiền về nhà mà trong lòng vui như trẩy hội.
Ngắm nhìn ruộng lúa vàng rực bên đường, từ lúc tỉnh dậy thì cậu đã ngẩn tò te thấy mình ôm rổ bánh đi bán rồi. Kí ức từ mấy thế giới khác đan xen nhau mơ hồ khiến Điệp Khoa đau đầu, chẳng nhớ nhiệm vụ nào dang dở cần thực hiện nữa.
Tôi là ai và đây là đâu?
Mà sang thế giới này, trong đầu thiếu niên trống rỗng, hoàn toàn chẳng có dữ kiện nào nổi bật cả. Biết tìm nhân vật chính ở đâu để giúp người ta bây giờ?