Mẹ Đơn Thân Đụng Độ Thẳng Nam

Chương 5: “Chẳng lẽ mình bị bệnh?”

“Cậu chuyển nhà thật hả?”

“Ừm, phải chuyển” anh quá sợ hãi rồi. Không ngờ ba mẹ có thể làm đến mức này. Ba mẹ ép anh đi xem mắt để kết hôn, anh trốn trong nhà không đi. Thế là ba mẹ gửi địa chỉ nhà cho các cô gái xem mắt luôn. Anh là dân IT, làm việc với máy tính nên toàn trốn ở nhà. Giờ nhà liên tục có khách không mời thế này thì chỉ có nước chuyển đi thôi.

“Vậy đã tìm được nhà mới chưa?”

“Có rồi”

“Wow, tốc độ nhanh vậy. Vậy khi nào dọn nhà xong gọi anh em qua tân gia nhá.”

“Ok.Bye”

Cúp điện thoại, anh nhanh chóng dọn dẹp, một lát bên chuyển nhà sẽ đến.

Thời gian gấp gáp nên anh chọn một chung cư gần đây, nổi tiếng về việc bảo mật tốt.

Vừa lên đại học anh đã bị ba mẹ tống khỏi nhà, lý do là cho tự lập. Hừ anh biết thừa vì hai ông bà muốn có cuộc sống riêng tư chứ gì.

Người ta thường nói con cái là kết tinh tình yêu của vợ chồng, nhưng anh thấy anh là sản phẩm thừa trong quan hệ vợ chồng thì có. Ba mẹ dù đã U60 vẫn cực kỳ tình cảm, thích thế giới hai người, có thể nói chuyện với nhau cả ngày không chán.

Sống một mình từ năm đại học nên anh khá nhiều đồ đạc, riêng bộ sưu tập mô hình xe phân khối lớn của anh cũng đã đựng đầy hai thùng giấy. Thêm dàn máy vi tính cùng lặt vặt đồ, anh không dám để bên dọn nhà xử lý, nên tự mình dọn vào thùng, lúc đến nhà mới cũng chỉ bảo họ đặt đó, bản thân tự lau chùi dọn dẹp, sắp xếp.

Lúc đang loay hoay thì gặp hai mẹ con hàng xóm, chính xác là bé con tiếng đến chào hỏi anh, người mẹ thì chỉ xã giao gật đầu chào. Không ngờ bé con lại hỏi con anh đâu. Anh vội trả lời: “Chú ở một mình, chưa có con, cũng chưa có vợ”

Nói xong mới thấy bản thân thừa, ai thèm quan tâm anh ở một mình hay mấy mình chứ. Khúc nhạc đệm nhỏ nên anh chỉ nghĩ hàng xóm mình có một gia đình, bé con rất đáng yêu.

Không ngờ ngày hôm sau, lúc anh đi ăn trưa trở về thì thấy một cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm bên nhà hàng xóm. Cô bé trang điểm khá đậm, thấy anh còn cười trêu ghẹo “Chào anh trai”

Quá.. quá lớn mật rồi! Thanh niên bây giờ sao thoải mái quá vậy. Anh đoán cô là em gái của người mẹ ngày hôm qua, vì nhìn hai người có nét giống nhau. Nhưng cô ăn mặc, nói chuyện thì hoàn toàn trái ngược, có vẻ trẻ trung nổi loạn hơn, chắc là em gái.

Anh ngại đỏ mặt vì bộ đồ cô mặc nên nhanh chóng vào nhà đóng cửa, sau đó lại ảo não bản thân, đáng lẽ nên thể hiện dáng vẻ người lớn, xã giao chào lại bình thản chứ.

Sau đó nghe chú bảo vệ trò chuyện lúc nhận đồ anh mới biết hàng xóm là mẹ đơn thân, con gái 6 tuổi. Vậy quả ớt nhỏ kia là dì nhỏ rồi, không biết bao nhiêu tuổi mà còn ăn mặc như vậy.

Bình thường anh không phải người nhiệt tình, ngược lại, anh chỉ thích một mình trốn trong nhà viết code. Bạn bè hay lui tới cũng chỉ có ba người. Nhưng không hiểu sao nghe chú bảo vệ nói hàng xóm có hàng thì anh lại mở miệng nói mang lên giúp. Anh định sẽ đặt ở cửa rồi đi, không ngờ nhìn thấy nhãn dán thì bùng lên ngọn lửa trong lòng, lập tức bấm chuông inh ỏi.

Quả nhiên người mở cửa là cô bé kia, lần này lại là trang phục hầu gái ngắn ngủn, mắt to tròn long lanh, môi căng mọng đỏ rực, này .. này.. quá đẹp. Anh tự mắng bản thân, chuẩn bị bao nhiêu lời, nhìn thấy cô lại ngắm người đến quên lời.

Cô bé vô phép này nói năng vẫn cợt nhã như vậy. Nhưng không hiểu sao lúc cô bé tức giận đá anh rồi đóng cửa rầm. Anh lại thấy vui.

Đau lắm mà còn có tâm trí nghĩ cô bé giận vậy chứng tỏ anh nghĩ sai, cô bé không như vậy.

Mấy ngày tiếp theo, bận việc thì thôi, rảnh là anh nghĩ đến quả ớt nhỏ đó. Ăn cơm cũng nghĩ xem cô bé đó trang điểm như vậy thì lúc ăn sẽ trông thế nào. Trời gần tối lại nghĩ cô bé ăn mặc ngắn ngủn vậy tối lạnh thì sao.

“Chẳng lẽ mình bị bệnh?” Anh tự lẩm bẩm. Hình mẫu của anh phải nên giống như người chị, hiền lành, dịu dàng, ăn mặc bảo thủ. Chứ sao trong đầu lại toàn cô bé ăn mặc kỳ quái kia thế này. Không lẽ ở một mình quá lâu nên sinh ra suy nghĩ không nên.