Đoán Mệnh Hả? Tặng Kèm Vị Hôn Phu

Chương 9: Đào hôn?

Tô Vân Diêm pha trà xong: "Nói chút đi, sao ngay cả căn cước mà anh cũng không có, chẳng phải anh nói đã tốt nghiệp lâu rồi, đi du lịch hả?"

Lời nói dối bị vạch trần, hay là vì bị Tô Vân Diêm vạch trần, Bạch Tri Đồ cảm thấy rất mất mặt, anh ngoan ngoãn ngồi xuống: "Chuyện đó, thật ra đều nói dối cậu đó. Tôi mới đi xuống từ núi Vô Danh."

Tô Vân Diêm nhíu mày: "Chính là ngọn núi Vô Danh quanh năm sương mù dày đặc ở ngoại ô?"

Bạch Tri Đồ: "Cậu biết núi Vô Danh?"

"Trên núi có phải có một đạo sĩ Vô Danh?"

Bạch Tri Đồ càng ngạc nhiên: "Cậu biết sư phụ tôi?"

Đạo sĩ già nổi tiếng dữ vậy à?

Tô Vân Diêm sờ sờ chén trà: "Ừ, người trong nhà có chút tiếp xúc với đạo sĩ Vô Danh, cho nên cũng biết sự tồn tại của huyền thuật."

Bạch Tri Đồ hiểu ra, thảo nào lúc trước ở nhà nghỉ, Tô Vân Diêm không hề sợ hãi chút nào với oán khí ngút trời của Lâm Tuyết Dao.

"Vậy cậu biết tôi không? Tôi còn đỉnh hơn sư phụ nữa." Bạch Tri Đồ nóng lòng muốn thử.

"Xin lỗi, tạm thời vẫn chưa biết." Tô Vân Diêm giả vờ ho.

Cậu có thể biết núi Vô Danh và đạo sĩ Vô Danh, là bởi vì trong nhà cậu có mối quan hệ với đạo sĩ Vô Danh...

Nhưng khi đó hoàn toàn không biết đạo sĩ Vô Danh có thu nhận một đồ đệ.

Nếu Bạch Tri Đồ là dồ đệ của đạo sĩ Vô Danh, dựa theo tính cách của đạo sĩ Vô Danh sống trong núi mấy chục năm, tại sao có thể để đệ tử của mình xuống núi?

"Thật ra, tôi xuống núi là vì tìm người." Bạch Tri Đồ lục lọi trong túi, lấy bức ảnh con hồ ly ra: "Tìm cậu ấy."

"À...Chẳng phải nó đã qua đời rồi sao?" Tô Vân Diêm cẩn thận hỏi, sợ đâm vào trái tim Bạch Tri Đồ.

Bạch Tri Đồ: "..."

Mình nói qua đời hồi nào?

"Không có, chưa qua đời, cậu ấy bỏ chạy rồi." Bạch Tri Đồ buồn rầu nói: "Cậu ấy không muốn ở bên tôi, nên đào hôn."

Bạch Tri Đồ đáng thương đến nay vẫn không thể biết vì sao con hồ ly trắng lại chạy trốn.

Bộ anh không đẹp trai hay gì? Thực lực của anh không mạnh hả?

Tô Vân Diêm sợ tới mức suýt ngã từ trên ghế xuống: "Trốn, đào hôn?"

Sao cậu không biết chuyện đào hôn? Trong nhà cũng chưa từng nhắc đến bao giờ!

"Ừ..." Bạch Tri Đồ gật gật đầu, kể sơ lược lại lời của đạo sĩ một lượt.

Nghe Bạch Tri Đồ giải thích xong, Tô Vân Diêm thở ra một hơi.

Thật sự là hù chết cậu mà, tình cảm không có mà đính hôn ước cái gì, chẳng qua đạo sĩ Vô Danh tự tính ra mà thôi.

"Đầu tiên, hai người cũng chưa đính hôn ước... nên không thể tính là trốn, đào hôn được." Tô Vân Diêm khó khăn nói ra cái từ kia: "Thứ hai, nói không chừng, nói không chừng đạo sĩ Vô Danh lừa anh thì sao, làm gì có người nào lại đi cưới một con hồ ly."

Vẻ mặt Bạch Tri Đồ tối sầm, không vui. Sao không có người nào cưới hồ ly, có mình đây thây!

Chẳng qua bây giờ vợ của anh chạy mất rồi thôi!

Hơn nữa hồ ly béo của mình chẳng những có thể biến thành người, hình thú còn có lông xù, tai to đuôi to, đáng yêu hơn con người nhiều.

Tô Vân Diêm: "..."

Sự khinh bỉ trong mắt Bạch Tri Đồ cũng tràn ra ngoài luôn kìa.

Cậu thỏa hiệp: "Vậy bây giờ anh muốn đi đâu?"

"Không biết." Bạch Tri Đồ rầu rĩ nói: "Tôi không có căn cước, cũng không có tiền."

Trước khi xuống núi anh quên hỏi đạo sĩ già, thế mà đạo sĩ già cũng thật sự không cho.

Tô Vân Diêm sờ sờ đồng điếu nho nhỏ trên má mình, không đành lòng: "Vậy hay là trước tiên anh ở chỗ tôi đi? Đúng lúc tôi đang tìm bạn cùng phòng. Căn hộ có ba phòng ngủ, hai phòng khách, có thang máy."

Bạch Tri Đồ siết chặt quai cặp sách của mình, ánh mắt tỏa sáng: "Thật sao?"

Tô Vân Diêm đúng là người tốt mà!

"Đương nhiên, tôi lừa anh làm gì?" Tô Vân Diêm cười ha hả lấy ra một bản hợp đồng cho thuê.

"Tiền thuê nhà là hai nghìn!" Bạch Tri Đồ kêu lên, đã gặp qua sự hiểm ác của xã hội, anh biết hai nghìn là bao nhiêu tiền.

Tô Vân Diêm đang cướp tiền thì có!

Tô Vân Diêm vẫn bình tĩnh, không sợ bị từ chối: "Chỗ này của tôi là trung tâm thành phố, gần tàu điện ngầm, hơn nữa tôi đã đặt cọc rồi, quan trọng nhất là, tôi không cần căn cước của anh."

Bạch Tri Đồ câm nín len lén dùng điện thoại di động tra Baidu, không có căn cước có thể thuê phòng sao?

Câu trả lời là có, nhưng không có chủ nhà nào cho thuê.

"..." Bạch Tri Đồ khó khăn nói: "Còn chỗ nào thương lượng được không?"

"Tạm thời không có." Tô Vân Diêm cười đến là đáng yêu, nheo mắt lại cực kỳ giống hồ ly đang trêu ghẹo.

Nhưng Bạch Tri Đồ không còn cảm thấy cậu là người tốt nữa.

Tô Vân Diêm chính là một kẻ hám tiền mà thôi!

Nhưng vậy thì có thể làm gì đây?

Anh không có tiền! Chưa có căn cước!

Bạch Tri Đồ đau khổ ký xong hợp đồng, cảm giác đây không phải là hợp đồng thuê nhà, mà là khế ước bán thân.

Không, đó là khế ước bán thân.

Còn chưa tìm được vị hôn phu, trước hết anh đã phải gánh một khoản nợ tiền thuê phòng khổng lồ.

Từ nay về sau, anh sẽ vì hai nghìn tiền thuê nhà mà phấn đấu.