Đoán Mệnh Hả? Tặng Kèm Vị Hôn Phu

Chương 8: Đồ tâm thần

Một chuyến đi sưu tầm tốt đẹp, cuối cùng trở nên hỗn loạn.

Chỉ có mười tám bức ảnh trên Weibo của Tô Vân Diêm, mới có thể nhớ rằng bọn họ đã từng đến đây.

Mà Bạch Tri Đồ, một người qua đường vô tội, sau khi làm xong ghi chép là có thể trực tiếp rời đi.

Bạch Tri Đồ không vội vã rời đi, anh chạy đến căn phòng đang đóng cửa của bà cụ, cách cửa sổ nói với bà cụ: "Lâm Tuyết Dao sẽ không sao đâu."

Bà cụ dừng động tác trượt Phật châu, nhờ cảnh sát canh giữ mình, đưa cho Bạch Tri Đồ một thứ.

Là một viên Phật châu trong suốt.

Cầm Phật châu mượt mà trong tay, Bạch Tri Đồ có thể cảm nhận rõ ràng hơi âm và linh khí phát ra từ nó.

Chẳng trách đạo sĩ già nhất quyết xem một quẻ cho mình trước khi xuống núi, chẳng những vì siêu độ cho Lâm Tuyết Dao, càng bởi vì viên Phật châu trăm năm này.

Viên Phật châu này, hẳn là linh vật quan trọng có thể cứu anh một mạng.

Bạch Tri Đồ cất kỹ Phật châu, đeo túi lên, tiếp tục bước lên con đường tìm kiếm vị hôn phu.

Anh vốn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh của mình, có thể có một hành trình suôn sẻ, ai ngờ ngày hôm sau đã gặp phải vấn đề lớn.

Anh không chỉ không tính được hồ ly béo sẽ đi đâu, mà còn không có tiền và căn cước để ở khách sạn nữa.

Cuối cùng bị ông chủ khách sạn coi như bệnh tâm thần áp giải đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát hỏi hồi lâu, một chữ cũng không hỏi ra được, chỉ có thể điều tra danh bạ, kết quả bên trong chỉ có hai dãy số.

Dãy số đầu tiên, không gọi được.

Người thứ hai.

Lúc Tô Vân Diêm nhận được điện thoại của cảnh sát, đúng lúc vừa tan học.

Cảnh sát thở dài: "Cậu Tô đúng không? Phương diện tinh thần của bạn cậu có vấn đề thì đừng thả anh ta ra ngoài chạy lung tung. Thời buổi bây giờ phức tạp như vậy, lỡ như lạc mất thì sao?"

"Không, không, tôi đâu có bạn bè nào tinh thần có vấn đề..." Tô Vân Diêm ngỡ ngàng hỏi.

"Hả? Bạch Tri Đồ không phải bạn của cậu à? Anh ta không mang căn cước cũng không chịu nói gì cả, còn nhất định phải ở khách sạn, ông chủ người ta không cho anh ta vào. Anh ta còn ăn nói xà lơ ở sảnh, không nói người ta bát tự huyết sát, thì là có họa sát thân!"

Tô Vân Diêm vỗ đầu, bừng tỉnh: "Cảnh sát, các anh đang ở đâu, tôi đi đón bạn của tôi."

Cảnh sát nhanh chóng nói một địa chỉ, cúp điện thoại dưới ánh mắt không có ý tốt của Bạch Tri Đồ.

Bạch Tri Đồ rất tức giận.

Đều tại tên cảnh sát này, bây giờ chắc hẳn hình tượng của mình trong lòng Tô Vân Diêm là đồ tâm thần!

Sao con người ở dưới núi lại không biết hàng như vậy, anh lại chẳng nói sai. Ông chủ kia rõ ràng có họa sát thân, sao có thể là ăn nói xà lơ được chứ?

Lúc Tô Vân Diêm đến đón Bạch Tri Đồ, Bạch Tri Đồ đang đeo túi ở đồn công an "Chỉ điểm giang sơn".

"Anh, năm nay 28 tuổi, cha mẹ mất sớm, may mắn có một chị gái nuôi anh lớn." Bạch Tri Đồ bắt chéo chân: "Cho nên từ nhỏ anh đã rất quấn chị của mình, đặc biệt ghét chị gái anh tìm bạn trai, ngày nào cũng mâu thuẫn với anh ta."

Nhân viên cảnh sát bị chỉ trích sắc mặt đỏ ké.

Bạch Tri Đồ quay đầu lại nhìn chằm chằm một người khác: "Ồ, có phải tháng trước bị mất chó đúng không? Nói thật cho cô biết không phải mấtđâu, mà là bạn trai cô cố ý vứt đi. Anh ta không thích chó, đang lừa cô. Cô có chia tay không? Không chia tay thì người xui xẻo tiếp theo chính là cô."

Sắc mặt nữ cảnh sát trở nên rất khó coi.

Tô Vân Diêm: "..."

Cảm giác như anh ấy sắp bị đánh tới nơi.

Nhìn thấy Tô Vân Diêm, cảnh sát lúc trước gọi điện thoại lau mồ hôi chạy tới, trên mặt viết đầy năm chữ to: Mau dẫn người đi đi.

"Xin chào, cậu tới đón người đúng không? Lại đây ký tên là có thể đi rồi."

Bạch Tri Đồ cũng nhìn thấy Tô Vân Diêm đang đứng ở cửa, cùng với sắc mặt mất hứng của cậu.

Hiếm khi ngậm miệng lại, từ một "đồ tâm thần" biến thành một đứa bé ngoan.

Sau khi Tô Vân Diêm ký tên xong, chẳng hiểu sao lại biến thành bạn thân thiết của Bạch Tri Đồ luôn.

Nghe thấy Bạch Tri Đồ nói mình không có chỗ đi, Tô Vân Diêm may mắn mình không ở trong trường, có nhà riêng ở ngoài trường.

Nhìn căn hộ nhỏ cửa sổ sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi, trên mặt Bạch Tri Đồ tràn đầy ngạc nhiên.

Lại nhìn sang Tô Vân Diêm dễ dàng lấy nước từ cái vòi trước mặt, trong mắt Bạch Tri Đồ càng tràn đầy hâm mộ.

Anh ở trong một đạo quán nhỏ trên núi Vô Danh, không rõ niên đại xây dựng, nhưng cơ sở vật chất bên trong có thể so với đồ cổ, thậm chí ngay cả miệng giếng cũng không có, uống nước còn phải tự mình đi gánh nước trong sông.

Từ khi Bạch Tri Đồ có trí nhớ đã đi gánh nước với đạo sĩ già, cho đến khi xuống núi cách đây mấy ngày.

Không biết sợi gân nào của đạo sĩ già có vấn đề, có thể bỏ ra nhiều tiền để lắp mạng và điều hòa, nhưng lại không mua máy uống nước!