Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Bất Ngờ Được Sủng Ái

Chương 5

Nghe đến đây, Nguyễn thị tức giận đến toàn thân run rẩy. Ôn Kiều Kiều thật độc ác, hãm hại A Li một lần chưa đủ, lại còn muốn ra tay lần nữa! Bà thật sự mù quáng, mới tin tưởng ả ta là người lương thiện.

"A Li, con..." Nguyễn thị muốn lên tiếng cảnh báo con gái nhưng lại không thể thốt nên lời.

Thấy Ôn Li chần chừ không chịu ăn, Ôn Kiều Kiều nũng nịu nói: "Hay là muốn tỷ tỷ đút cho muội?"

Nói rồi, ả ta múc một muỗng cháo, đưa đến bên miệng Ôn Li: "Ngoan nào, há miệng ra."

【Ghê tởm! Lấy ta làm con nít ba tuổi sao? Lời nói thì dịu dàng, nhưng hành động thật ác độc!】

Ôn Li lạnh lùng liếc nhìn ả ta, định cự tuyệt thì Nguyễn thị đã lên tiếng: "Thái y dặn dò A Li không được ăn đồ ngọt, mang bát cháo này xuống đi!"

Ôn Kiều Kiều khựng lại, vội vàng giải thích: "Mẫu thân, con... con thật sự không biết A Li không được ăn ngọt. Con chỉ nghĩ muội ấy mấy ngày nay chỉ uống thuốc, miệng chắc chắn đắng ngát nên mới muốn làm chút đồ ngọt, không ngờ suýt chút nữa gây ra đại họa!"

Nói rồi, nước mắt lưng tròng, trông vô cùng đáng thương. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt ngấn lệ, thật khiến người khác phải động lòng trắc ẩn.

Ôn Li không muốn nhìn ả ta diễn kịch nữa, bèn nhắm mắt làm ngơ.

【Trình độ diễn xuất của Ôn Kiều Kiều quả thật xuất thần nhập hóa, vừa khóc vừa phân bua, thành công biến mình thành người vô tội, người khác không tha thứ cho ả ta chính là bụng dạ hẹp hòi.】

【Chỉ có thể nói, quả nhiên là nữ chính!】

"Được rồi, đừng ở đây quấy rầy A Li nghỉ ngơi nữa." Nguyễn thị phất tay, ra lệnh đuổi khách.

Ôn Kiều Kiều sửng sốt. Sao hôm nay thái độ của Nguyễn thị lại khác lạ như vậy? Lúc trước, chỉ cần nàng ta rơi vài giọt nước mắt, bà ấy sẽ lập tức mềm lòng an ủi, hôm nay lại lạnh lùng, xa cách đến vậy.

Là ảo giác của nàng ta, hay là do Ôn Li?

Lúc này, Sơ Tình dìu Tần ma ma bước vào phòng.

"Nghe nói Nhị tiểu thư muốn ăn bánh tuyết vân, lão nô liền về phòng bếp chuẩn bị, do đó đến muộn, mong phu nhân và Nhị tiểu thư thứ tội!" Tần ma ma cúi đầu, cung kính nói.

Thấy Tần ma ma bình an vô sự trở về, Nguyễn thị vui mừng khôn xiết, nào còn tâm trí trách phạt, vội vàng đỡ bà ấy dậy, kích động nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Tần ma ma ngơ người, không hiểu sao hôm nay phu nhân lại vui vẻ đến vậy, chẳng lẽ là vì Nhị tiểu thư tỉnh lại?

Bà len lén liếc nhìn Ôn Li, thấy nàng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, bèn cúi đầu, lui về phía sau đứng cạnh Nguyễn thị.

Ôn Li ngồi trên giường, đánh giá Tần ma ma từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt nghiêm nghị, cử chỉ tuy tao nhã nhưng cứng nhắc, lúc nào cũng cúi đầu, lưng thẳng tắp, quả nhiên là người quy củ khắc sâu vào tận xương tủy.

May mà Tần ma ma đã thoát khỏi kiếp nạn, cốt truyện đã thay đổi, không biết về sau sẽ diễn biến như thế nào?

Sơ Tình mở hộp đựng thức ăn, bên trong là những chiếc bánh tuyết vân trắng muốt, mềm mịn, điểm xuyết vài sợi dừa bào nhỏ, trông vô cùng đẹp mắt, hấp dẫn.

Ôn Li cầm một chiếc bánh, cắn một miếng thật to, vị ngọt thanh mát lan tỏa trong khoang miệng. Ngon quá!

Nàng híp mắt, thỏa mãn thở ra một hơi.

"A Li, thái y dặn muội không được ăn đồ ngọt cơ mà!" Ôn Kiều Kiều liếc nhìn Ôn Li, giọng nói có chút tủi thân.

"Bánh tuyết vân ngọt khác với cháo hoàng kỳ táo đỏ, thái y nói là ta không được ăn cháo hoàng kỳ táo đỏ cơ." Ôn Li thản nhiên đáp, sau đó tiếp tục thưởng thức món bánh yêu thích.