Giữa trưa đến, tin tức về Tần ma ma vẫn bặt vô âm tín, ngược lại Ôn Kiều Kiều lại xuất hiện.
Lập Hạ khẽ khàng bước vào, cung kính bưa: "Phu nhân, Đại tiểu thư đến."
"Cho nàng ấy vào đi." Nguyễn thị hoàn hồn, nhẹ nhàng vỗ về tay Ôn Li, miễn cưỡng mỉm cười: "Kiều Kiều thật là quan tâm con. Con bị thương hai ngày nay, nàng ấy vẫn luôn túc trực bên giường, sáng nay ta thấy nàng mệt mỏi quá nên mới cho nàng về nghỉ ngơi, không ngờ nhanh như vậy đã quay lại thăm con rồi."
Lời vừa dứt, Ôn Li thầm đảo mắt trong lòng.
【Quan tâm ta? Sợ là muốn ta chết thêm lần nữa!】
【Sáng nay nàng ta nào có mệt, rõ ràng là bị ta cho một đấm nên mới lủi về!】
Nguyễn thị nắm chặt tay, nhớ lại lời A Li nói trong lòng lúc sáng nay, chẳng lẽ... lúc đó không phải là ảo giác? Chẳng lẽ Kiều Kiều thật sự muốn hại A Li?
"Mẫu thân, A Li." Một giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai.
Ôn Li quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một nữ tử tuổi chừng mười lăm mười sáu, yểu điệu thướt tha trong bộ váy áo màu trắng muốt, trang sức giản đơn, chỉ cài một chiếc trâm ngọc trên mái tóc đen nhánh. Dù một bên mắt hơi sưng đỏ cũng không thể che lấp dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc.
Đại tiểu thư Ôn Kiều Kiều, đệ nhất mỹ nhân Đại Lê, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thấy Ôn Li đã tỉnh, đá mắt Ôn Kiều Kiều thoáng hiện lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh được che lấp bởi nụ cười dịu dàng không chút tì vết. Nàng tiến đến mép giường, nắm lấy tay Ôn Li, vui vẻ nói: "A Li, muội cuối cùng cũng tỉnh, thật sự là tốt quá! Núi giả trơn trượt, đá lại dễ rơi, sau này đừng leo trèo như vậy nữa."
【A phi! Mèo khóc chuột, giả từ bi!】
【Núi giả trơn trượt là do có kẻ hắt nước, đá rơi là do có người cố tình cạy ra, tất cả đều là do ngươi giở trò quỷ quái!】
【Giờ thì giả vờ quan tâm, sao ngươi có thể mặt dày như vậy, trà xanh tâm cơ!】
Ôn Li thầm mắng trong lòng. Kỳ lạ thật, sao lúc đọc truyện không nhận ra Ôn Kiều Kiều là một đóa bạch liên hoa tâm cơ như vậy nhỉ?
Nguyễn thị đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ôn Kiều Kiều, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can.
A Li ngã từ núi giả xuống, hóa ra là do Kiều Kiều hãm hại!
Bà thật sự đã bị vẻ ngoài nhu nhược của ả ta lừa gạt bấy lâu nay!
"Mẫu thân, người sao vậy?" Ôn Kiều Kiều giật mình, tỏ vẻ vô tội, "Ánh mắt của người thật đáng sợ! Chẳng lẽ là trách Kiều Kiều không chăm sóc tốt cho muội muội sao?"
"Đúng vậy, đều tại ta! Nếu ta không nói hoa ngọc lan trên núi giả nở đẹp, muội muội cũng sẽ không cố tình leo lên đó để rồi bị ngã." Ôn Kiều Kiều rưng rưng nước mắt, vẻ mặt vô cùng hối hận.
【Không hổ là nữ chính tâm cơ thâm trầm, chỉ một câu nói đơn giản đã thành công đổ hết trách nhiệm cho nguyên chủ, khiến người ngoài nhìn vào cứ tưởng A Li không nghe lời khuyên bảo, tự ý hành động nên mới xảy ra cơ sự.】
【Nếu là người không biết rõ ngọn ngành, chắc chắn sẽ bị nàng ta lừa gạt!】
【Mẫu thân ngốc nghếch của ta, đừng nói là bà ấy lại bị lừa nữa đấy chứ?】
Ôn Li lo lắng nhìn Nguyễn thị, vừa lúc bắt gặp ánh mắt u oán của bà.
Trong lòng con, nương là loại người ngu ngốc đến vậy sao?
Nguyễn thị thở dài một tiếng, trong lòng chua xót. Mấy năm nay, bà luôn cho rằng Kiều Kiều là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ai ngờ được tâm địa ả ta lại độc ác đến vậy.
Là bà có mắt như mù, hại A Li phải chịu uất ức.
Nhìn Nguyễn thị thở ngắn than dài, lại nhìn sang Ôn Kiều Kiều khóc như mưa, Ôn Li chỉ muốn lật bàn.
【Rõ ràng người bị thương là ta, sao hai người lại diễn như ta là người có lỗi vậy?】
Ôn Li ho khan một tiếng, kéo tâm thần của hai người phụ nữ kia trở về thực tại.
"Ta đói bụng."
"A Li, muội đã hôn mê hai ngày rồi, không thể ăn đồ cứng, chỉ có thể ăn cháo loãng thôi. Tỷ tỷ đã hầm sẵn cháo hoàng kỳ táo đỏ, món muội thích nhất." Ôn Kiều Kiều vội vàng nói, ra vẻ ân cần.
Hồng Trúc nhanh tay bưng một bát cháo nóng hổi đặt lên bàn.
Ôn Kiều Kiều tự tay múc một muỗng, thử độ nóng, sau đó mới đưa đến trước mặt Ôn Li.
"A Li, muội nếm thử xem, tay nghề của tỷ tỷ có thụt lùi không?"
Ôn Li nhìn bát cháo nghi ngút khói, bụng thầm kêu gào nhưng vẫn không động đũa.
【Không thể nào, không thể nào! Tỷ tỷ tốt của ta ơi, ngươi thật sự muốn ta chết sớm sao?!】
【Sáng nay bóp cổ ta không thành, bây giờ lại muốn hạ độc ta?!】
【Người khác không biết, chứ ta biết rõ ngươi am hiểu dược lý, lại có trong tay bảo vật lấy từ thánh địa ẩn tộc.】
【Trong bát cháo này nhất định có một loại dược liệu đặc biệt, tương khắc với thuốc mà thái y kê cho ta, nếu ta uống vào chắc chắn sẽ chết không rõ nguyên nhân, ngay cả thái y cũng bó tay.】
【Một bát cháo to như vậy, là sợ ta uống ít quá, không đủ đô sao?】
【Thật muốn hất bát cháo này vào mặt ngươi!】