Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 9

Sau khi Minh Khương quay đầu lại, nụ cười của Roth đột nhiên biến mất.

Cậu ta kinh ngạc nhìn Minh Khương, không thể khống chế thốt ra một câu: "Cậu đẹp quá.”

Nói xong câu này, Roth hỏa tốc phản ứng lại cái này rất không lễ phép, xấu hổ gãi gãi ót: "Ngại quá, ý của tôi là ngoại hình cậu rất đẹp, không phải, cái này cũng không khác gì câu trước đó! Ý của tôi là… Ý tôi là…”

Roth cân nhắc nửa ngày, thật sự không tìm ra lời nào để thay thế, trên trán bắt đầu điên cuồng đổ mồ hôi.

Những lời này không có ác ý gì, Minh Khương cũng không tức giận.

Cậu cong cong môi: "Không sao.”

Roth lúc này mới thả lỏng: "Oa, tính tình cậu thật tốt.”

Minh Khương không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng Roth là một người không thể nhàn rỗi, cậu ta ở một bên điên cuồng nói chuyện, từ độ khó của cuộc thi tuyển sinh nói đến bát quái của trường học.

Minh Khương thỉnh thoảng sẽ phụ họa hai câu, nhưng khi cậu phát hiện, mình không nói lời nào đối phương cũng có thể một mình nói rất vui vẻ, cậu lập tức từ từ ngậm miệng lại.

Lúc sắp đến trường học, Roth vỗ đầu, nói: "Đúng rồi! Cậu biết không, lần này tân sinh có điện hạ Alois của chúng ta đó!"

“Alois?" Minh Khương hơi giật mình.

Trong thông tin tân sinh nhập học của trường cũng không có đề cập tới tin tức này, cậu cũng là vừa mới biết được từ miệng Roth.

Alois • Lotus là nhị hoàng tử của Đế quốc Lotus, một nhân vật vừa sinh ra đã tự mang đề tài.

Một trong hai người cha của anh ấy là vua của đế quốc Lotus, một người cha khác là vua của đế quốc Wiggson bí ẩn nhất trong ba cường quốc tinh tế.

Đương nhiên, tình yêu của hai vị quân vương chấn động một thời này đã tan vỡ, Đạm Đài Kính, quân vương đương nhiệm của đế quốc Wiggson, đã mang đứa con trai lớn của hai người đi, cũng chính là hoàng tử Đàm Đài Triều của đế quốc Lotus.

Thật ra, dựa theo tuổi tác mà nói, tuổi của Alois hẳn là đã nhập học ở trường quân đội Đế quốc Lotus vào hai năm trước.

Nhưng hai năm trước vẫn không có tin tức, có truyền thông suy đoán là quân vương đương nhiệm dự định mời gia sư cho Nhị hoàng tử, hoặc là tự mình giáo dục. Minh Khương không nghĩ tới, vị nhị hoàng tử này lại có thể nhập học cùng mình hai năm sau.

Roth vừa mới biết được tin tức này cũng rất kinh ngạc: "Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng Nhị hoàng tử điện hạ sẽ không đi học cùng tôi chứ.”

Minh Khương hỏi: "Vì sao?”

Roth trả lời: "Khương Khương, cậu là người trên núi xuống gì đó sao! Cậu quên nhị hoàng tử bọn họ khi còn bé gặp phải ám sát sao, tam hoàng tử bởi vậy mất tích, bệ hạ hẳn là cũng là lo lắng loại chuyện này lại phát sinh đi."

Minh Khương là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, cậu hạ tầm mắt nhìn Khô Khương trên đùi mình, bởi vì lặn lội đường xa quá lâu không thấy mặt trời, Khô Khương đã có hơi héo rũ.

Cậu nói: "Tôi không phải người trên núi xuống, nhưng tôi cũng không phải công dân của đế quốc Lotus.”

Minh Khương nhìn về phía ánh mắt của Roth: "Tôi là từ hành tinh rác tới.”

Vừa nói ra lời này, Roth kinh ngạc kêu lên.

Lý trí còn sót lại khiến Roth hạ giọng: "Hành tinh rác? Khương Khương cậu không phải là trêu chọc tôi chứ, nhìn cậu thế nào cũng không giống dân tị nạn..."

Roth chật vật tìm lời nói: “Không giống những người từng tới đó.”

Minh Khương mỉm cười, không giải thích thêm nữa.

Trong vài phút còn lại của cuộc hành trình, Roth dường như đã mất khả năng nói chuyện. Đôi mắt trống rỗng, cậu ta đang lẩm bẩm điều gì đó, không nói chuyện với Minh Khương.

Minh Khương thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù có trưởng thành đến mấy thì cậu cũng chỉ mới mười bảy tuổi, ở tinh tế mà mọi người đều sống đến ba trăm tuổi này, nghiêm túc mà nói thì câu vẫn còn là một đứa trẻ. Sự lạnh lùng đột ngột của Roth, cậu vẫn có một số cảm xúc kỳ lạ.