Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 8

Có thể chờ sau khi mình rời đi, để cho phó quan tới xử lý.

Lục Lẫm cũng không khuyên nhiều, gật đầu tỏ vẻ đã biết, đứng dậy rời khỏi sân.

Minh Khương nhìn đối phương ra khỏi sân, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Về phần đối phương muốn đi đâu, đó không phải là điều cậu muốn biết.

…..

Trước khi trời tối, Minh Khương đã thu dọn xong tất cả đồ đạc của mình.

Cửa sổ phòng đóng chặt, Minh Khương ngồi trước bàn, trên bàn bày những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt ban ngày tìm về.

Hành lý của cậu không nhiều lắm, ngoại trừ một ít quần áo thay đổi đơn giản, còn lại chính là một ít hạt giống cùng hoa khô, đây đều là những thứ cậu thích.

Đêm nay cậu chuẩn bị rời khỏi tinh cầu hỗn loạn cậu sống từ nhỏ đến lớn, con đường rời khỏi là cha nuôi trước khi chết nói với Minh Khương.

Thời gian tuy rằng cấp bách, nhưng cũng không tính là quá vội vàng. Sở dĩ hành lý ít như vậy, chỉ là Minh Khương cảm thấy không có gì cần mang theo.

Ngoại trừ cái cây trước mặt này.

Đây là một loại thực vật mà cha nuôi từng thích nhất, tên là Khô Khương, tên Minh Khương bởi vậy mà có.

Khô Khương khó tìm, lúc nhỏ, cha nuôi từng tặng cho Minh Khương một gốc Khô Khương. Nhưng gốc Khô Khương kia khi cha nuôi ra đi cũng đã héo rũ, Minh Khương sử dụng rất nhiều biện pháp cũng không thể cứu được.

Minh Khương thu hồi những suy nghĩ phức tạp, kẹp thư đã chuẩn bị sẵn ở cửa sân.

Cậu ôm Khô Khương vào trong ngực, lưng đeo hành lý, đứng ở trong sân một lần cuối cùng nhìn vườn hoa tươi tốt cùng hai gian nhà nhỏ.

Cho đến khi đêm tối buông xuống, Minh Khương mới trịnh trọng xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi căn nhà đã ở mười mấy năm này.

Lục Lẫm vừa về đã thấy thư trong sân, trên phong bì trống trơn, không viết gì cả.

Anh mở phong thư ra, nhìn thấy bên trong lưu lại vài câu đơn giản cùng một xấp tinh tệ, nhíu mày.

——

Thủ đô tinh của đế quốc Lotus cùng tên với quốc gia, gọi là tinh cầu Lotus.

Minh Khương đi qua nhiều cảng tinh tế, cuối cùng một tháng sau đã đến cảng chính của hành tinh Lotus.

Từ bến cảng đi ra, Minh Khương ôm Khô Khương đeo cặp sách.

Khoa học kỹ thuật của hành tinh Lotus phát triển vượt xa hành tinh rác, nơi này khắp nơi đều là phi cơ và xe huyền phù.

Minh Khương nhìn có hơi hoa cả mắt, cũng may cậu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Cha nuôi trước khi chết để lại cho cậu một khoản tiền, khoản tiền này cũng đủ Minh Khương thuận lợi trải qua 3 năm cuộc sống sinh viên.

Chuyện đầu tiên khi ra khỏi hành tinh rác, Minh Khương lập tức đi đổi thiết bị đầu cuối.

Hành trình dài đến một tháng trên tinh hạm làm cho Minh Khương có chút sợ ánh sáng, cậu lấy mũ thường dùng ra chụp lên đầu, thuận tay đón một chiếc xe huyền phù đến trường học.

Thông tin của cậu lúc mua thiết bị đầu cuối cũng đã cố định, thông báo trúng tuyển nhập học có thể giúp cậu ngồi chiếc xe này miễn phí.

Minh Khương tìm vị trí cuối cùng gần cửa sổ, ôm Khô Khương ngồi lên.

Ngoài cửa sổ xe không ngừng có tòa nhà cao tầng nhanh chóng lui về phía sau, tất cả mọi thứ ở thủ đô Lotus đều không giống với hành tinh rác.

Chạy đến giữa đường, có người ngồi ở chỗ trống bên cạnh cậu.

Minh Khương đè thấp vành mũ, dịch về phía cửa sổ.

Cậu không có ý định nói chuyện, nhưng người ngồi bên cạnh hiển nhiên là một người rất thích nói chuyện.

"Xin chào, cậu cũng là tân sinh của trường quân đội sao! Tôi tên Roth, là tân sinh hệ tác chiến!"

Giọng nói trong trẻo như ánh mặt trời từ bên cạnh truyền đến, Minh Khương xuất phát từ lễ phép, bỏ mũ xuống, nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Xin chào, tôi là Minh Khương, hệ phụ trợ.”

Roth là một người đàn ông trẻ tuổi tóc nâu mắt vàng, nụ cười trên mặt cũng sắp đến mang tai, dáng vẻ và quần áo tùy tiện.