Con Đường Trở Mình Ở Nhà Giàu Hạng Ba

Chương 2: Mây mù

Đầu dây bên kia mãi không đáp lại, Tạ Từ Ngưng cũng tự biết giọng điệu của mình quá lố, anh chỉ sợ đối phương cúp thẳng điện thoại.

Tu tu…

Cùng với tiếng chuông điện thoại, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, tốt lắm, nỗi lo lắng của anh đã thành hiện thực.

Thỏ khôn không đào một hang, Tạ Từ Ngưng bắt đầu dừng ánh mắt không thiện lành vào cái tên “Lê Văn Hoắc”.

Hay là gọi một cú cho người này thử xem?

Kết quả còn tuyệt vọng hơn, đối phương trực tiếp cúp luôn.

Anh tuyệt vọng ngồi chồm hỗm một lúc lâu, thậm chí còn nghĩ đến việc gọi đồ ăn ngoài để xin giấy vệ sinh, đúng lúc này điện thoại đột nhiên reo lên.

“Cậu đang ở đâu?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, sặc mùi mất kiên nhẫn.

Nhưng đối với Tạ Từ Ngưng, nó chẳng khác gì tiếng trời: “Cách tòa nhà thương mại bỏ hoang khoảng 800 mét về phía trước có một nhà vệ sinh công cộng.”

Điện thoại lại cúp.

Tạ Từ Ngưng hít một hơi thật sau, khi nào Lệ Thanh Vanh mới tới đây?

Anh còn phải tốn kha khá thời gian mới tìm được chỗ này đấy.

Hiển nhiên, Tạ Từ Ngưng quên nghĩ đến tốc độ của mình có thể so sánh được với xe Kart.

Tai thính nghe được bên ngoài có tiếng sàn sạt của bánh xe đè lên lá cây, Tạ Từ Ngưng vội vàng tìm một cục đá xung quanh ném ra ngoài: “Người ở đây!”

“Cậu còn ném thêm cục đá nào nữa thì tôi cho cậu ngồi chết dí ở nhà vệ sinh.”

Lệ Thanh Vanh không tiến thẳng vào, y ném một tập giấy từ bên ngoài vào trong, Tạ Từ Ngưng nhanh tay lẹ mắt bắt được, sau khi xong việc anh lẩm bẩm: “Nếu mà thêm mười phút nữa thì có khi nó tự khô luôn rồi.”

“Câm miệng!”

Tạ Từ Ngưng cảm thấy sảng khoái định đứng lên, bỗng hai chân anh mềm nhũn, suýt nữa chui tọt vào hố xí: “Lệ, Lệ Thanh Vanh.”

“Gì nữa?”

“Đỡ cái, tôi không đứng lên nổi.”

Lệ Thanh Vanh đẩy xe tiến vào, đang định mắng chửi thì đột nhiên nhìn thấy bờ mông trắng lóa chềnh ềnh trước mặt y: “Mặc quần vào cho tôi.”

Tạ Từ Ngưng cảm thấy mình hết bào chữa nổi rồi, giờ cũng không phải lúc để ý thể diện: “Đỡ tôi đứng lên rồi tôi kéo quần.”

Lệ Thanh Vanh ngồi trên xe lăn đã rất bất tiện, y đang rất hối hận với quyết định để lái xe ở lại trên xe rồi tự mình xuống xe đi tìm tên ngu xuẩn này, Tạ Từ Ngưng bám vào mép ngoài cẩn thận tiến lên một đoạn, thuận thế sờ lên gốc đùi của người đàn ông, đứng dậy.

Anh thử tiến lên hai bước, nhưng chân bị chuột rút dữ dội, anh quỵ xuống ngã thẳng vào một vị trí xấu hổ.

Sắc mặt của Lệ Thanh Vanh vừa u ám vừa thâm trầm đáng sợ: “Cậu nói xem nếu tôi đá cậu vào hố thì có ai tìm được xác cậu không?”

Tạ Từ Ngưng chỉ biết cười trừ, anh cố gắng đứng lên một lần nữa, đợi đến khi Lệ Thanh Vanh nhìn vào điện thoại, ý cười của anh biến thành sự nghi ngờ, vừa nãy anh vô tình chạm vào đùi của đối phương, tỷ lệ bắp thịt cân đối, săn chắc, không phải trạng thái nên có của một người có tật ở chân.

“Sờ soạng cái gì?” Giọng nói mất kiên nhẫn truyền đến, Tạ Từ Ngưng thu lại những suy nghĩ xa vời trong lòng, vội vàng đi theo y.

Sau khi họ lên xe, sắc mặt lái xe hơi kỳ lạ, Tạ Từ Ngưng không để ý lắm, anh chủ động ngồi vào ghế phó lái, tiện tay mở cửa xe hết cỡ.

“Cậu bị say xe à?”

Tạ Từ Ngưng: “Tôi chỉ muốn lùa bớt mùi hôi của nhà vệ sinh trên người mình, để anh không khó chịu thôi.”

Lệ Thanh Vanh lạnh lùng cười: “Mùi cậu lùa bay hết về chỗ tôi.”

Tạ Từ Ngưng yên lặng khép cửa sổ.

Đến lúc này, hai người không nói thêm câu nào nữa.

Đường trở về không suôn sẻ, trên đường gặp phải một vụ tai nạn giao thông, hai chủ xe đứng trên đường chỉ thiếu điều tay đấm chân đá, đã có người báo cảnh sát, nhưng cảnh sát giao thông chưa đến.

Chiếc xe dừng lại, trong xe tràn ngập một loại xấu hổ không tiếng động.

Ít nhất thì Tạ Từ Ngưng cảm thấy xấu hổ.

Đến nỗi Lệ Thanh Vanh, y hoàn toàn coi anh như một người vô hình.

“Mau đến trung tâm thành phố, nếu không thì hay chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đã?"

“Không phải trước khi ra ngoài cậu đã ăn rồi sao?”

Tạ Từ Ngưng xoa bụng: “Nãy thải hết rồi.”

“Vậy thì nhịn!”

Mười phút sau, hai người ngồi trong một nhà ăn cao cấp.

Tạ Từ Ngưng cảm thấy tuy Lệ Thanh Vanh rất chán ghét anh, nhưng tính cách của người này không tồi lắm, ít nhất vẫn cho cho anh một tập giấy, giờ còn mời anh ăn cơm nữa.

Anh và Lệ Thanh Vanh gọi món giống nhau, đồ ăn được bày biện rất đẹp, nhưng lượng đồ thì lại ít đến đáng thương.

Lễ nghi dùng cơm của Lệ Thanh Vanh rất thanh lịch, nhai kỹ nuốt chậm, diễn viên trên phim truyền hình cũng không thể diễn ra dáng vẻ quý công tử như vậy.

Tạ Từ Ngưng thì ngược lại, anh gắp cây bác hà để trang trí ra ngoài, hai lần gắp đã giải quyết toàn bộ món thịt trên bàn.

Tạ Từ Ngưng ngậm cay tăm, trộm ngắm phong thái của Lệ Thanh Vanh, anh chợt tự giễu nghĩ đến một so sánh rất thích hợp trong trường hợp này, gà rừng và phượng hoàng.

Lúc sắp về đến biệt thự, Tạ Từ Ngưng quay đầu đề nghị: “Vừa ăn cơm xong, anh có muốn xuống xe…”

Ban đầu anh định nói đi bộ tiêu cơm, nhưng chợt giật mình nhớ ra Lệ Thanh Vanh không đi được, mới sửa thành hóng gió.

“Ăn nhiều muốn đi bộ thì cứ nói thẳng.”

Tạ Từ Ngưng: “Nếu không thì tôi giúp anh xoa xoa bụng, làm vậy có thể thúc đẩy tiêu hóa đó.”

“Dừng xe.”

Lái xe phanh gấp lại.

Lệ Thanh Vanh: “Xuống xe.”

Tạ Từ Ngưng: “Lái xe xuống rồi thì ai lái xe?”

“Tôi đang nói cậu.”

Tạ Từ Ngưng tháo dây an toàn: “À, xe của tôi còn đỗ ở ngoại thành, anh tìm ai giúp tôi lái về được không?”

Đáp lại anh là tiếng đóng cửa.

Chiếc xe lao đi vun vυ't, đường về không quá dài, Tạ Từ Ngưng đi bộ chậm như rùa, từ từ trở về.

Sắc trời dần tối, những người trong nhà bận rộn cả ngày không chú ý kiểm soát biểu cảm nữa, Tạ Từ Ngưng có thể tinh mắt nhận ra sự bài xích không thèm che dấu của mỗi người trong biệt thự.

Cửa phòng Lệ Thanh Vanh mở, y đang cúi đầu làm việc trên máy tính.

Tạ Từ Ngưng tiến vào định tìm một nơi không bắt mắt ngồi đọc sách.

Anh vừa tiến vào, sắc mặt Lệ Thanh Vanh lập tức trở nên kỳ quái: “Cậu không trở về phòng mình đi, lượn lờ ở đây làm gì?”

“Tôi không biết phòng nào là của tôi.”

Thời gian sau này còn dài, so với việc sơ sẩy bị phát hiện, không bằng bây giờ anh đưa lý do luôn, dù sao thì trên đầu anh vẫn còn vết thương, có sức thuyết phục hơn nhiều.

Lệ Thanh Vanh “cạch” một tiếng đóng máy tính lại, khóe miệng giương lên một cách mỉa mai: “Cậu ngã hỏng luôn đầu óc rồi sao?”

Tạ Từ Ngưng gật đầu một cách rất chân thành.

Hai người im lặng một cách kỳ dị, ánh mắt Lệ Thanh Vanh nhìn chằm chằm vào anh, giống như muốn thông qua bất cứ biểu tình nào của anh để phân biệt thật giả.

“Sao ở bệnh viện không nói?”

Tạ Từ Ngưng: “Anh không hỏi tôi, huống chi chỉ là ký ức có vấn đề thôi, tôi vẫn còn khả năng lao động cơ mà.”

Lệ Thanh Vanh đan tay vào nhau, cơ thể hơi nghiêng về phía sau một chút, bộc lộ một loại khí thế không tiếng động: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin loại lý do này à?”

“Chủ yếu vì tôi thấy mình không được thích lắm, nhỡ đâu tôi bị ghét bỏ rồi đuổi khỏi nhà thì sao?”

“Cậu tự biết mình biết ta đấy.”

Tạ Từ Ngưng: “Đánh liều hỏi anh một câu, chúng ta có ký thỏa thuận phân chia tài sản trước hôn nhân không?”

Lệ Thanh Vanh: “Cậu muốn lấy của chạy lấy người?”

Tạ Từ Ngưng: “Tôi có thể ra đi tay không.”

Rõ ràng trong hai người, Tạ Từ Ngưng mới là người đứng, nhưng anh lại bị lép vế hơn một bậc.

Lệ Thanh Vanh: “Đừng có ý nghĩ không nên có, cậu thành thật ở lại nhà họ Lệ, sau này mọi chuyện như cũ.”

Tạ Từ Ngưng vốn dĩ không trông cậy vào chuyện y sẽ đồng ý, hiện tại ở lại nơi này là lựa chọn tốt nhất, thành phố Thiên Hải là một nơi ăn thịt không nhả xương, Tạ Từ Ngưng không biết thân thể này có đắc tội người nào trước đây không, trong ngân hàng có bao nhiêu tiền, đánh liều rời đi rất khó tìm được nơi sống yên ổn.

Cho Lệ Thanh vanh biết chuyện anh mất trí nhớ, ít nhất anh không cần phải bó tay bó chân như trước nữa.

“Phòng thứ hai đếm ngược từ cuối hành lang.”

Phòng của Lệ Thanh Vanh rất gần đầu hành lang, đồng nghĩa với việc hai người bọn họ ở trong hai phòng rất xa nhau.

Phong cách trang trí hoàn toàn khác biệt, máy chơi game ném bừa bãi trên mặt đất, trên tường là các loại tranh ảnh ngôi sao nữ, Tạ Từ Ngưng mới vừa quan sát phòng của Lệ Thanh Vanh, giờ quay sang phòng của mình, anh không nhịn được rợn tóc gáy.

Xắn tay áo lên dọn dẹp toàn bộ căn phòng, anh tìm được thẻ ngân hàng trong ngăn kéo, nhưng lại không thấy căn cước công dân đâu.

Tạ Từ Ngưng vỗ trán: “Suýt thì quên, mình vừa xuất viện mà.”

Đi vòng lại đường cũ, lần này anh không tiến vào mà đứng bên ngoài gõ cửa: “Căn cước của tôi có ở chỗ anh không?”

“Trong túi áo ngoài, tự lấy.”

Lệ Thanh Vanh quay lưng về phía anh gõ bàn phím, bỏ lỡ vẻ kinh ngạc trên mặt Tạ Từ Ngưng.

Họ tên trên căn cước công dẫn viết rõ ba chữ “Tạ Từ Ngưng”.

Cùng tên.

Lại nhìn ngày sinh, hai người họ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Tạ Từ Ngưng lắc đầu, lại còn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm nữa ấy chứ, nhưng không biết mình gặp phải vận may gì mà có thể mượn xác hoàn hồn được.

Màn hình máy tính phản chiếu lại bóng người Tạ Từ Ngưng, Lệ Thanh Vanh thấy anh lề mề bất động, đầu ngón tay y gõ lên bàn hai cái, người sau không tiếp tục ngẩn ngơ nữa, cầm lấy tấm thẻ rồi ra khỏi phòng.

Đột nhiên rơi vào một hoàn cảnh xa lạ, Tạ Từ Ngưng chưa thích ứng hoàn toàn, anh ngủ rất không yên giấc, giữa đêm khuya những vẫn đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Khó khăn lắm mới hơi buồn ngủ một chút thì lại muốn đi WC. Anh đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đi giải quyết vấn đề sinh lý, anh ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt đi đến WC.

Mỗi một tầng một nhà vệ sinh, cách phòng ngủ chưa đến vài bước chân, nhưng đối với người đi tiểu đêm, đi một bước đã là tra tấn rồi.

Hành lang rất tối, Tạ Từ Ngưng không tìm được công tắc đèn, anh dựa hoàn toàn vào ánh trăng chiếu rọi vào từ phòng khách từ tầng một, Tạ Từ Ngưng không sợ bóng tối, nhưng nếu lúc tối om lại chợt thấy một bóng người thì khác.

Phía đối diện cách anh khoảng ba mét, một người phụ nữ đầu tóc rũ rượi đang đứng ở đó, mái tóc dài màu đen che khuất nửa bên mặt của cô ta, chỉ để lộ một con mắt, Tạ Từ Ngưng phản ứng lại cực nhanh, chạy hộc mạng.

Lúc sắp đến cửa phòng, anh đánh liều quay đầu lại nhìn, hành lang trống rỗng, dường như vừa nãy tất cả chỉ là ảo giác.

Anh chắc chắn mình không có vấn đề gì về thị lực, trên tầng này nhiều phòng như vậy, nếu là người, biết đây đã trốn tùy vào một phòng rồi, còn nếu là quỷ thì…ha ha.

Khóa chặt cửa phòng, tinh thần đã nguôi ngoai, nhưng anh vẫn mắc tiểu gần chết. Tạ Từ Ngưng nhớ lại bóng hình người phụ nữ mờ ảo kia, ánh mắt trầm ngâm, anh lấy điện thoại nhắn một tin cho Lệ Thanh Vanh.

[Hình như bên ngoài có một con nữ quỷ, anh dẫn tôi đi WC được không?]

Vì sao không gọi điện thoại ấy hở?

Hiện tại cả người anh đang run lẩy bẩy, anh thật sự không đủ can đảm đi nghe giọng nói lạnh thấu tim kia.

Đợi năm phút mà chưa thấy nhắn lại, anh gửi thêm một tin nữa.

[Tôi sắp không nhịn được nữa rồi.]

Vừa mới gửi đi thì điện thoại trong tay anh bỗng nhiên rung lên, Tạ Từ Ngưng hoảng sợ, trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất, anh vội vàng cúi người xuống nhặt, sau hàng loạt động tác này, nếu không phải thận của anh khá tốt thì có khi đã vãi tè ra quần rồi.

“Cậu không thể yên ổn một buổi tối được à?”

Giọng nói của Tạ Từ Ngưng rất đớn, thậm chí cuối cùng còn phải phát rên: “Tôi thật sự sắp không nhịn được nữa rồi.”

Đầu dây bên kia dường như truyền đến một tiếng thở dài cực nhỏ: “Ra đây đi.”

Lỗ tai giật giật, nghe thấy tiếng mở cửa phòng truyền đến từ hành lang, Tạ Từ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, anh nhảy xuống giường, đi chân trần ra bên ngoài.