Con Đường Trở Mình Ở Nhà Giàu Hạng Ba

Chương 1: Mây mù

Tạ Từ Ngưng bị đánh thức bởi mùi nước sát trùng nồng nặc.

Anh đang truyền dịch, nằm trong một phòng bệnh cao cấp có giá ít nhất mười nghìn tệ một ngày.

Sau khi quan sát bốn phía, Tạ Từ Ngưng không khỏi cảm thấy lạnh lòng, anh thử dò tìm thứ gì đó có thể hắt lại ánh sáng, cuối cùng anh rút kim tiêm trên tay mình ra, đi đến tấm kính hai lớp trước mặt.

Bây giờ đang là buổi tối, ánh sáng yếu ớt chỉ có thể phản chiếu lại hình ảnh mơ hồ.

Đầu quấn băng vải dày đặc, lông mày thanh tú, đôi mắt sáng ngời, thân hình mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết là một chàng trai tuấn tú dịu dàng.

Nhưng đây không phải anh.

Bả vai Tạ Từ Ngưng run rẩy, anh còn nhớ rõ âm thanh cuối cùng bên tai mình trước khi anh mất ý thức, đó là tiếng thở dài của bác sĩ.

Anh đã chết.

Nhưng lại sống.

Sống trong cơ thể của một người xa lạ.

Tạ Từ Ngưng đưa tay chạm vào băng vải trên đầu mình, tự cảm thấy bản thân may mắn, may mà nơi bị thương là phần đầu nên mới có thể vịn cớ chấn động não gây mất trí nhớ.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người tiến vào đang ngồi trên xe lăn, người này có ngũ quan đẹp đẽ, trên đùi đắp một tấm thảm lông màu nâu nhạt. Diện mạo người này thật sự quá tuyệt mỹ, ngay cả những ngôi sao lớn cũng không sánh bằng vài phần của y.

“Thế mà vẫn tỉnh được…”

Tạ Từ Ngưng chưa kịp dùng cái cớ anh đã nghĩ thì người đàn ông đã phân phó luôn vệ sĩ sau lưng y đi làm thủ tục xuất viện.

“Cho cậu mười phút thay quần áo.”

Dứt lời, y tự mình đẩy xe lăn rời đi.

Trong khoảnh khắc y xoay người, Tạ Từ Ngưng nhìn thấy rõ chiếc nhẫn y đeo trên ngón tay trái, chiếc nhẫn đó là một cặp với chiếc anh đang đeo trên ngón áp út.

Còn tám phút nữa, chiếc siêu xe đang đỗ ở dưới tầng, anh chắc chắn chỉ cần anh chậm trễ một giây thôi thì chiếc xe sẽ phóng đi luôn.

Đồ dùng sinh hoạt trong phòng bệnh rất đầy đủ, trong tủ quần áo có vài bộ đồ, anh chọn tùy một bộ rồi đi thay.

Bệnh viện vô cùng yên lặng, không có cảnh người bệnh nối liền nhau không dứt và người nhà chạy tới chạy lui, dường như toàn bộ tầng này là phòng đơn một người.

Lúc Tạ Từ Ngưng đang chờ thang máy, anh vô tình nghe được âm thanh truyền đến từ hành lang.

“Tớ đã trực hai ca đêm liên tiếp rồi, mệt gần chết.”

“Tớ cũng thế, trước còn hi vọng được công tử nào đó cứu tớ ra khỏi biển khổ, ai dè tiêu chuẩn của những người này cao quá trời.”

“Cậu học theo bệnh nhân trong phòng bệnh đặc biệt kia kìa, quá đỉnh. Nghe nói để theo đuổi được cậu chủ nhà họ Lệ, anh ta còn từng tự tử đấy, công phu không phụ lòng người, một người mồ côi không quyền không thế vươn lên cành cao trở thành rể nhà người ta.”

“Eo, nếu không phải vì cậu chủ nhà họ Lệ bị tàn tật, người trong nhà muốn tìm cho y một người để chăm sóc thì nào đến lượt anh ta.”

Ting…

Cửa thanh may từ từ mở ra, Tạ Từ Ngưng bước chân đi vào, anh thầm nghĩ tình hình có vẻ rất phức tạp, ở rể đã đành, lại còn ở rể cho một người đàn ông nữa.

Thanh máy xuống đến tầng một, lái xe kính cẩn mở cửa xe, Tạ Từ Ngưng ngồi vào trong, anh cảm giác nhiệt độ trong xe còn thấp bên bên ngoài tận mấy độ.

“Sếp Lệ, chúng ta về công ty à?” Lái xe hỏi

“Về nhà.”

Từ khi anh lên xe, người đàn ông vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, Tạ Từ Ngưng không cần phải ứng đối với y, anh thở phào nhẹ nhõm, cũng từ từ khép mí mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói lạnh lùng đánh thức anh.

Tạ Từ Ngưng miễn cưỡng mở mắt ra, dù cho đôi mắt của anh đang buồn ngủ đến ứa lệ, nhưng anh vẫn bắt gặp được sự chán ghét trong ánh mắt người ngồi bên cạnh.

“Xuống xe.”

Bên ngoài cửa xe là một biệt thự xa hoa.

Lái xe lấy xe lăn xuống, đỡ người đàn ông ngồi lên trên, cùng lúc đó, một ông già mặc phục trang chính thống ra mở cửa.

Có quản gia, trên bãi cỏ là người làm vườn đang sửa sang hoa cỏ, còn có người giúp việc đang làm việc nhà.

Không chỉ là nhà giàu, còn là đỉnh cao trong những nhà giàu nữa.

Tạ Từ Ngưng rũ mắt, anh đã biết được mức độ phiền phức của chuyện tình, muốn rời khỏi nơi này mà không đắc tội ai không phải một chuyện dễ dàng.

Biệt thự còn lớn hơn những gì anh nghĩ, phong cách trang trí theo gam màu lạnh, xung quanh tạo cho người ta một cảm giác áp lực.

Tạ Từ Ngưng hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh nơi này, anh vô thức bám theo sau lưng người đàn ông, trong nhà có bố trí thang máy, chắc hẳn để cân nhắc đến đôi chân tàn tật của chủ nhân nơi này.

“Cậu đi theo tôi làm gì?”

Tạ Từ Ngưng: “Tôi hơi đói, anh có muốn ăn cơm với tôi không?”

Trong suy nghĩ của đối phương, câu hỏi này không khác gì một cách làm phiền dai dẳng, y lạnh lùng liếc xéo anh rồi điều khiển xe lăn tiến vào thang máy.

Đã nói đến nước này mà đối phương còn không đáp lại, tất nhiên Tạ Từ Ngưng không thể tiếp tục trơ tráo đeo bám nữa, anh xoay người hỏi quản gia: “Có gì…để ăn không chú?”

“Để tôi cho người đi chuẩn bị”

Chiếc bàn dài không biết được làm từ loại đá nào, cảm giác lạnh lẽo thấu xương, quản gia rất nhanh đã bảo người đi chuẩn bị đồ ăn, món chính là sương sáo, lựa chọn hàng đầu để giải nhiệt trong mùa hè nóng bức, nhưng chắc chắn nó không phải một món ăn tốt lành cho một người vừa xuất viện.

Tạ Từ Ngưng nhướng mày, anh nhận ra bản thân mình không hề được chào đón.

Ăn xong lấp đầy bụng, anh đang định vào thang máy tiến lên nhìn thử trên tầng, bất chợt, anh nảy ra ý nghĩ, liệu theo tính cách người kia thì y có phân chia khu vực riêng tư hay không… Như kiểu đồ của y thì chỉ y mới được dùng gì đó.

Vốn dĩ anh chỉ nghĩ trong đầu chơi chơi, đột nhiên ánh mắt anh vô tình quét đến sắc mặt kinh ngạc của quản gia, trong lòng giật bắn mình, chẳng lẽ thật sự có loại quy định đậm phong cách tổng tài bá đạo này!

“Ngài định đi thang máy à?” Quản gia nghi ngờ hỏi.

Cái tay đang định ấn nút của Tạ Từ Ngưng rụt về đút vào túi quần: “Tôi đang chờ người.”

Ánh mắt quản gia nhìn anh ngày càng kì quái: “Chờ cậu chủ sao?”

Tạ Từ Ngưng khẽ nhếch cằm, dù anh không được người khác ưa đến đâu thì cũng không cần giải thích tất tần tật cho mọi người nghe.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, người đàn ông nhìn Tạ Từ Ngưng đang đứng chắn cửa, đôi mày đẹp nhăn lại: “Cậu đứng đây làm gì?”

Tạ Từ Ngưng vừa định nói mình chỉ đi ngang qua đây thôi, chưa kịp nói thì quản gia đã trả lời: “Ngài Tạ nói đang tìm ngài có việc.”

Người đàn ông liếc mắt nhìn anh, Tạ Từ Ngưng biết điều lùi ra sau một bước, nhường khoảng trống cho y, anh tinh ý nhận ra đối phương đã thay một bộ đồ mặc ở nhà, bộ quần áo rộng thùng thình mặc trên dáng người thon gầy nhưng lại không lộ vẻ ốm yếu.

“Cậu còn chưa từ bỏ ý định về dự án đó sao?” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, giọng nói tràn ngập sự mỉa mai.

Tạ Từ Ngưng không biết y đang nói về gì, anh không đáp lại, nhưng dường như điều đó lại biết thành một loại cam chịu.

“Chú Triệu, chú bảo lái xe dẫn cậu ta đi.”

Quyết định này hoàn toàn bởi vì y không muốn ở chung một không gian với anh.

Không biết đây có xem như một loại ăn ý không, ít nhất trong vấn đề này, bọn họ có chung quan điểm.

Ngay cả không khí bên ngoài cũng khiến người ta cảm thấy tự do, dù mới qua thời gian ăn một bữa cơm thôi, Tạ Từ Ngưng đã có cảm giác như vừa được thả ra khỏi ngục tù.

Sờ vào túi áo khoác, xác nhận điện thoại và ví tiền đều đầy đủ, anh xua lái xe rời đi: “Tôi tự lái là được rồi.”

Tất nhiên lái xe tôn trọng quyết định của anh.

Tạ Từ Ngưng lái cách xa một khoảng rồi dừng ở giao lộ, anh nhanh chóng lướt thông tin trên điện thoại, trong danh bạ chỉ có hai người liên lạc, trong WeChat toàn là tin nhắn tán gái, lại còn trữ không ít phim đen nam nữ của quốc gia trên đảo nào đó, toàn bộ đều là những cô gái xinh đẹp. Tóm lại, nguyên thân có vẻ thích nữ giới.

*Chỗ này đang ám chỉ JAV

“Ủa?”

Lướt toàn bộ lịch sử trò chuyện nhàm chán này, ánh mắt Tạ Từ Ngưng đột nhiên dừng lại, nội dung bên trên là lời khoe khoang với một em gái về việc chuẩn bị xây dựng một tòa cao ốc, ý đồ tạo ra tòa nhà thương mại sang trọng nhất, còn kèm theo cả định vị nữa.

Tạ Từ Ngưng phóng to màn hình, tất cả đều là những con đường xa lạ.

Tin tức hữu dụng duy nhất anh có được chính là hiện tại anh đang sống trong một trung tâm kinh tế lớn, thành phố Thiên Hải. Trước khi chết, anh chỉ lăn lộn trong mấy thành phố loại ba, loại bốn, hiểu biết về thành phố Thiên Hải chỉ dừng ở mức độ nghe thấy, hiểu biết về giới nhà giàu thì lại càng ít hơn, vậy nên hiện tại anh đang lúng túng không biết làm thế nào.

Không phát hiện ra điều gì hữu dụng hơn, Tạ Từ Ngưng trực tiếp dẫn đường đến vị trí trong định vị, nhìn thấy thời gian cần để di chuyển đến đó tận gần bốn mươi phút, anh không khỏi chần chờ một chút.

Nhưng nếu không đi thì cũng chẳng còn chỗ nào gϊếŧ thời gian.

Đường đi bằng phẳng, thành phố Thiên Hải rất quan tâm đến vấn đề kiểm soát giao thông, hai bên đường trồng đầy cây cối xanh biếc. Khởi động siêu xe, đặt mông lên ghé lái bằng da thật, chính Tạ Từ Ngưng cũng không nhịn được phải cười khẩy, chết một lần còn chết ra trò.

Lịch sử trò chuyện vào nửa năm trước, trong suy nghĩ của anh, đó là một dự án dở tệ, nhưng sau khi đến thực địa, anh nhận ra nó tốt hơn một chút so với những gì anh đoán trước, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

Nguyên thân phải ngu đến đâu mới có ý tưởng xây cao ốc thương mại ở một nơi ngoại thành khỉ ho cò gáy như này.

Tạ Từ Ngưng lắc đầu ngán ngẩm, nếu nghĩ tích cực, hiện nay đất đai đang khan hiếm, biết đâu vài năm nữa chính phủ sẽ thu hồi đất.

Đi dạo toàn bộ tòa nhà từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên anh thấy bụng mình đau: “Sương sáo đáng chết.”

Trong tòa nhà có WC, tiếc thay WC lại không có nước, đi lang thang bên ngoài một hồi, cuối cùng khó lắm anh mới tìm được một hố xí.

Giữa đồng không mông quạnh, Tạ Từ Ngưng huýt sáo một cách lưu manh đùa cợt, anh đưa tay cho vào túi, động tác bỗng khựng lại…

Trên đời có một thói quen cực kì xấu tên là ‘bạn cho rằng bạn có giấy’.

Trước khi Tạ Từ Ngưng xảy ra chuyện, dù đi đâu thì anh cũng mang theo một tập giấy, hiển nhiên nguyên thân không có thói quen này.

Nhớ lại hai cái tên duy nhất trong danh bạ điện thoại, trái tim anh đau như bị thít chặt.

Lệ Văn Hoắc.

Lệ Thanh Vanh.

Tạ Từ Ngưng suy đoán một trong hai cái tên đó hẳn là người chồng trên danh nghĩa của anh, quan trọng là tên nào.

“Trên dưới trên dưới…” Anh nhắm mắt, đầu ngón tay chọt đi chọt lại màn hình, mắt khẽ mở: “Chết thì thôi.”

Cuối cùng, Tạ Từ Ngưng chọn gọi điện cho số điện thoại của Lệ Thanh Vanh.

Điện thoại kêu một hồi lâu nhưng không có người nhận, ngay lúc Tạ Từ Ngưng sắp từ bỏ, một giọng nói trầm vang lên: “Việc gì?”

Ngay cả “Alo” cũng không nói, đủ để thấy chủ nhân giọng nói mất kiên nhân đến mức nào.

Tạ Từ Ngưng nghe giọng nói đáp lại thì thở phào nhẹ nhõm, may mà anh không chọn nhầm: “À thì, chuyện gấp, anh có thể chuyển cho tôi ít giấy được không.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Cậu lại đang làm trò mèo gì đấy?”

“Đi WC quên mang giấy.”

“Đây là cách câu dẫn cậu mới nghĩ ra à?”

Tạ Từ Ngưng bình tĩnh nói lại chuyện anh không mang giất thấy.

“Cho cậu ba mươi giây, không nói thật thì tôi cúp máy.”

“Đúng rồi, tôi đang quyến rũ anh đấy.” Anh thẳng thắn thừa nhận theo cách y nghĩ: “Tôi còn đang dẩu đít quyến rũ anh đấy, anh làm ơn phối hợp tới đây một chuyến được không?”

“…”