Anh không thể trốn thoát được lại bị buộc dây xích chó nên người anh em tốt của anh ta căn bản không có khả năng chịu thiệt.
Anh ta an ủi Túc Tinh: "Túc Tinh, đây là vận mệnh của cậu, đừng quá bối rối, nhớ thường xuyên đến khám thai định kỳ, nể tình là anh em, tôi sẽ xin giảm phí."
Tiếng mở cửa lại vang lên từ ống nghe, tiếp theo là vài tiếng gọi “Bác sĩ Oujia” rụt rè, anh ta vội vàng hạ giọng nói: “Có bệnh nhân ở đây, tôi cúp máy đây, tôi sẽ liên lạc với cậu sau."
Oujia cúp điện thoại để lại Túc Tinh với vẻ mặt bàng hoàng, khϊếp sợ không biết làm sao.
Túc Tinh phải mất một thời gian dài mới tiêu hóa được lời của Oujia.
Lộ Tu Hàn đã nói gì ngày hôm qua?
Vì nó thú vị? Không hy vọng cuộc sống quá nhàm chán?
Ôi chết tiệt...
Giờ đây cuộc sống của cậu đã trở nên không còn ý nghĩa.
Túc Tinh bất lực bước ra khỏi cầu thang.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người.
Lộ Tu Hàn đang tựa người vào cửa hành lang.
Hôm nay trời nhiều gió và nhiệt độ xuống thấp, ngay khi buổi ghi hình kết thúc, anh đã mặc áo khoác vào khiến đôi chân trông dài hơn và thẳng hơn, anh cầm một tách cà phê đá trên tay, đèn thoát hiểm phản chiếu vào khuôn mặt nghiêng mang màu sắc của một bộ phim điện ảnh cũ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lộ Tu Hàn ngẩng đầu và đưa cà phê cho Túc Tinh đang chuẩn bị bước ra ngoài.
Túc Tinh không khách sáo nhận lấy cà phê, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.
Hương thơm đắng chát thoang thoảng trong cổ họng cuối cùng cũng làm dịu đi tâm trạng chán nản của cậu.
"Phong cách Mỹ, đặc gấp đôi, gấp ba lần đường, không sữa, toàn đá, tôi mua đúng không?" Lộ Tu Hàn hỏi.
"Đúng vậy." Túc Tinh nhấp thêm một ngụm nữa, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Lộ Tu Hàn đang xoa bóp cổ tay, nhìn như đang xoa bóp thư giãn nhưng thực ra là đang cố ý lắc lư móng vuốt đỏ bừng của mình.
Vì uống cà phê, Túc Tinh không hề phớt lờ Lộ Tu Hàn: “Lạnh vậy sao anh không mang theo túi đi?”
"Không đông lạnh đỏ một chút thì sao cậu biết tôi đã đợi bao lâu?"
Túc Tinh: "..."
Không cần thiết phải chú ý đến anh ta.
Cuộc họp diễn ra sau đó không lâu, quá trình ghi hình cho ngày hôm sau cũng được đề cập ngắn gọn và kết thúc nhanh chóng, tất cả khách mời đều trở về phòng khách sạn do tổ chương trình sắp xếp.
"Ba ba là ai" áp dụng hình thức phát sóng nửa trực tiếp và nửa ghi hình, với một tập được ghi và một tập phát sóng trực tiếp, phát sóng xen kẽ và luân phiên.
Tuy ngày mai là buổi ghi hình chính thức đầu tiên nhưng sẽ phát sóng ở tập thứ hai, đạo diễn nội dung của tập đầu tiên đã quyết định phát sóng trực tiếp dưới hình thức này.
Nguyên nhân là vì, thứ nhất việc ghi âm và chỉnh sửa cần có thời gian, thứ hai là mọi người lúc đầu chưa quen nhau nên có thể không thả lỏng được, vì vậy việc chỉnh sửa có thể làm giảm đi sự xa lạ và lúng túng mà việc phát sóng trực tiếp không thể làm được, trường hợp cảnh quay quá lạnh lùng hoặc không thể bỏ đi phần trở ngại nếu có sai sót sẽ hủy hoại thương hiệu của toàn bộ tổ chương trình.
Khách sạn cách sân chơi trẻ em không xa, chỉ cần đi bộ là tới.
Để tránh những tình huống bất ngờ, Túc Tinh và Lộ Tu Hàn cùng nhau trở về khách sạn.
Túc Tinh đẩy Đường Tiểu Phượng đi - cậu không muốn Đường Tiểu Phượng nhìn thấy cảnh mình phải bám lấy Lộ Tu Hàn.
Dọc đường, hai người ngầm không đề cập đến chuyện vừa xảy ra ở cây cột.
Túc Tinh đặc biệt im lặng.
Những gì Oujia nói khiến Túc Tinh vẫn chưa bình tĩnh và không ngừng suy nghĩ về biện pháp đối phó.
Vốn tưởng rằng chỉ cần ở bên Lộ Tu Hàn lâu là đủ nhưng bây giờ ở lâu sẽ phát nhiệt.
Đó không phải là một vòng lặp vô hạn sao?
Liệu có thể nhẫn nại được không?!
Lộ Tu Hàn tất nhiên nhận ra tâm trạng Túc Tinh không tốt nên cũng không có làm phiền.
Mặc dù anh thích trêu và cãi vã với cậu nhưng ở thời điểm nên im lặng mà đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ là đi ngược lại mỹ học xử sự của anh.
Vì thế lúc anh chuẩn bị đến khách sạn và chủ động hỏi: “Tối nay ở phòng tôi hay phòng cậu?”
Túc Tinh còn đang ngơ ngác khi nghe thấy giọng nói của anh, lòng bàn tay run lên: “Cái gì?”
“Không phải muốn bất cức lúc cũng ở cùng tôi sao?"
Túc Tinh: "..."
Cậu tạm thời không muốn nghĩ tới vấn đề này.
Dựa theo hai lần trước và đoạn video thí điểm vừa rồi ghi lại, nếu thật sự ở chung trong phòng thì tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Túc Tinh thực sự không muốn xảy ra gì với Lộ Tu Hàn.
Túc Tinh không trả lời ngay, vẫn đang suy nghĩ một cách cay đắng bực bội.
[Kí chủ] 099 thật sự không nhịn được nói: [Sao cậu ấy không nói gì? Có phải đang nghĩ cách gϊếŧ gà lấy trứng không? Thôi, quên đi, chắc là không được đâu, nếu thật sự muốn gϊếŧ anh thì có trốn cũng không được..]
099 dừng lại một chút, như chợt nảy ra một ý tưởng hay, nó nói nhanh hơn: [ Kí chủ, anh nói xem nếu không thì chúng ta xuống tay từ Túc Tinh, không phải cậu ta là ác ma sao? Anh hãy tận dụng cơ hội này để khiến cậu ấy yêu anh, làm cho cậu ta để mặc cho anh tùy tiện yêu cầu bất cứ điều gì, chúng ta sẽ tận dụng cơ hội ...]
[Mi có thể đánh bại cậu ấy không?] Lộ Tu Hàn nói một câu khiến 099 câm miệng.
Rõ ràng.
Không thể đánh bại.
Nếu không thể đánh bại thì hãy đầu hàng kẻ thù, 099 sau đó đề nghị: [Nhưng tôi nghĩ cậu ấy chắc hẳn là một ác ma tốt, đã hai năm tôi không hề phát hiện ra hơi thở ác ma của cậu ấy và tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy sử dụng khả năng của mình, có vẻ như cậu ấy sẽ không can thiệp vào kế hoạch thoát đi thế giới này của chúng ta, không bằng chúng ta mượn sức...].
099 vẫn chưa xong.
Nhưng kí chủ của nó đã không muốn nói chuyện với nó chút nào.