Quả thực, không ai có thể ngờ rằng một cây cột được tạo thành từ bốn tấm gương lại có thể mở được.
Sau khi trò chơi kết thúc, mọi người không để Túc Tinh và Lộ Tu Hàn lập tức đi ra mà thay vào đó họ tìm kiếm một lúc nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Ngoại trừ người quay phim đang theo dõi họ thì không ai biết Túc Tinh và Lộ Tu Hàn đang trốn ở đâu.
"Anh Túc Tinh và anh Lộ Tu Hàn đang trốn ở đâu nhỉ?" Những vị khách trong đội bắt quỷ tìm được người quay phim và cấp bách muốn được chỉ điểm, thế là người quay phim khiêng màn ảnh đứng trước gương.
Tổng đạo diễn: “Hai người có thể ra ngoài rồi.”
Lời vừa dứt, một góc tấm gương bên trong cây cột chậm rãi bị đẩy ra, Lộ Tu Hàn đỡ Túc Tinh ra ngoài.
Biểu cảm của cậu trông không ổn chút nào.
Đôi môi đỏ mọng, khóe miệng ngấn nước, đôi mắt bàng hoàng lại ngây thơ, như thể vừa nhận được một nụ hôn vẫn chưa tỉnh táo lại.
Bầu không khí nhất thời cứng lại.
Mọi người bao gồm cả đạo diễn và toàn bộ nhân viên im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây.
Vẫn là vị khách của nhóm bắt quỷ cười gượng hai tiếng: "Ôi chao, cậu nhìn xem, tôi đã nói ở đây có cửa, nhất định có thể mở được. Vừa rồi đáng lẽ tôi phải mở ra xem!"
Mọi người ăn ý chập nhận cách trò chuyện.
"A ha ha ha... ừ, ừ ha!"
"Không ngờ trốn giỏi thiệt."
“Tôi cũng đi ngang qua đây vậy mà không tìm thấy bảo địa phong thuỷ như này?”
"Không ngờ cây cột tưởng chừng nhỏ ấy lại có thể che giấu được hai người!"
Rõ ràng là miễn cưỡng.
Túc Tinh: "..."
Cậu thực sự muốn che mặt lại.
Cậu không muốn bước ra ngoài với tư thái như này chút nào nhưng cậu không thể kiểm soát được, nếu ở trong đó thêm một giây nữa thì tình trạng của cậu sẽ tệ hơn bây giờ, lý trí bị ngắt kết nối, mỗi nơi bị Lộ Tu Hàn chạm vào khiến các đầu dây thần kinh đều vô cùng nhạy cảm, vòng eo mềm oặt như bị rút xương.
Nhưng quan trọng nhất là cái đuôi luôn quấn quanh eo Lộ Tu Hàn.
Cậu cố gắng cởi nó ra nhưng cái đuôi lại có ý nghĩ riêng, nó quấn chặt quanh người anh ta không chịu buông ra, chóp đuôi còn cọ vào đường nét nhân ngư trên eo anh ta không ngừng.
Quả thực hủy hoại hoàn toàn hnh ảnh mà cậu cố gắng duy trì trước mặt Lộ Tu Hàn.
Trạng thái kỳ lạ này khiến Túc Tinh gần như không còn chút sức lực nào, chỉ có thể tựa vào vai Lộ Tu Hàn mà thở dốc.
Không phải chỉ ở cùng Lộ Tu Hàn là thu hoạch được năng lượng sao? Vì sao còn như vậy nữa?
Lộ Tu Hàn vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Anh một tay ôm eo cậu và tay còn lại giơ lên, lòng bàn tay chặn ống kính, nhẹ nhàng ấn ống kính xuống rồi đẩy đi như đại pháo ống dài rồi cười tủm tỉm nhìn về phía người quay phim: “Xin lỗi, phần quay vừa rồi, anh có thể quay lại lần nữa không?"
...
Sau khi chấm dứt buổi ghi hình của phần dẫn đường, tổng đạo diễn giữ lại đám khách mời, cần bàn việc ghi hình cụ thể cho tập tiếp theo vào ngày mai. Túc Tinh không vào phòng họp ngay mà kiếm cớ chạy đến một hành lang nơi vắng vẻ để gọi điện thoại cho Oujia.
"Oujia, Oujia, anh Oujia, tôi bị sao vậy?" Cậu tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra hôm nay và nói với Oujia, nói nhanh như đốt pháo: "Chết tiệt, tại sao lúc đó tôi lại hôn anh ta chứ, tôi thực sự muốn tát mình hai cái. Không phải chỉ cần tôi ở bên anh ta thì có thể thu hoạch năng lượng bất cứ lúc nào là được rồi không phải sao? Vì sao lại như vậy?"
Ở bên kia ống nghe, tiếng cười chế nhạo của Oujia vang lên: "Ha ha."
Oujia: "Thời điểm cậu sử dụng năng lực thì nói tôi cản đường còn yêu cầu tôi đi về mà giờ cậu lại nhân cơ hội nói chuyện với tôi là sao? Bây giờ mới biết tìm tới hỏi tôi à?"
“Tôi sai rồi.” Túc Tinh co được dãn được nhận sai rất rõ ràng nhưng cậu vẫn cố gắng cứu mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc đó tôi mất đi ý thức nên không cách nào khống chế được...”
Cảm nhận được bên kia ống nghe dần dần nguội lạnh, Túc Tinh đổi chủ đề: “Này, hai ngày trước tôi mới nhận được chữ ký của Tiểu Ái, đang muốn mang đến cho cậu!”
——Tiểu Ái là thần tượng mới nhất được công ty của Túc Tinh ký hợp đồng, Oujia đã theo dõi cô ấy kể từ khi cô mới ra mắt, khi biết Tiểu Ái và Túc Tinh ký hợp đồng với cùng một công ty, anh ta đã nhiều lần đề cập với Túc Tinh rằng muốn có chữ ký của Tiểu Ái.
Oujia: "Ồ..."
Túc Tinh nói tiếp: “Tháng sau Tiểu Ái sẽ có buổi biểu diễn ra mắt, tôi có thể lấy vé ngồi ở hàng ghế đầu.”
Oujia: "Ừm..."
Túc Tinh: "Ồ đúng rồi, thứ bảy tuần sau công ty chúng tôi sẽ tổ chức liên hoan, Tiểu Ái cũng sẽ đến, tôi có thể dẫn theo người thân hoặc bạn bè, lúc đó tôi sẽ dẫn cậu đi?"
Oujia nhanh chóng trả lời: "Được thành giao!"
Tâm trạng tốt hơn, bác sĩ Oujjia hắng giọng và bắt đầu giáo dục Túc Tinh: "Đây là đặc tính của đám mị ma các cậu."
Túc Tinh: "Đặc tính?"
Oujia: "Ừ."
“Sau khi mang thai, cậu nên ở bên bố của đứa trẻ để bổ sung năng lượng bất cứ lúc nào.”
“Nhưng phải ở cùng nhau bao lâu, một giờ, hai giờ? Thì tùy mỗi người, càng lâu thì cậu sẽ lại bước vào thời kỳ phát nhiệt, có lẽ là sẽ có chuyện xảy ra như vậy. "
Túc Tinh: "..."
Túc Tinh: "......"
Túc Tinh: "... ......"
Túc Tinh: "Nếu ở lại lâu thì sẽ ra sao?"
Oujia lặp lại: “Lại bước vào giai đoạn phát nhiệt.”
Lại, bước, vào, kỳ, phát, nhiệt?
Túc Tinh suýt nuốt chửng chiếc điện thoại.
Im lặng, im lặng hồi lâu.
Tuy nhiên, Oujia không thúc giục Túc Tinh.
Sau khi bị Túc Tinh không thương tiếc đuổi đi trước cửa nhà Lộ Tu Hàn ngày hôm đó, anh ta hoàn toàn thông suốt.
Lý trí của mị ma không thể đánh bại được bản năng đâu.
Dù sao năng lực của Túc Tinh là khế ước mà Lộ Tu Hàn cùng lắm là một người bình thường có chút dũng cảm, có một loại đam mê kỳ
quái dám ngủ với một mị ma.