Xuyên Nhanh: Quy Tắc Ứng Xử Của Ánh Trăng Sáng

Chương 7

Anh dò hỏi, với tư cách là nòng cốt của đội người nhân tạo ởtrong căn cứ thí nghiệm, mức độ an ninh của Quý Dã rất tối cao, phòng thủ cũng là nghiêm mật nhất.

Ở vị trí riêng tư ở tầng hầm thứ ba, gần phòng của Quý Dã phòng, trừ bỏ chính Quý Dã ra, bình thường sẽ không có ai xuất hiện.

Thông tin được đưa ra cho biết do cài đặt quyền, nếu không có quyền, chỉ cần một đối tượng có sự dao động sinh mệnh đến gần, nó sẽ bị cảnh báo và tấn công.

Dưới tình huống như vậy, có thể lặng lẽ đến đây … Ánh mắt của Quý Dã chuyển sang khuôn mặt vô cảm của Lục Chi Hoài.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy nnếu là kẻ gian lận trước mặt thì cũng không phải là không thể, dù sao theo số liệu, Lục Chi Hoài là vũ khí hình người thành công duy nhất, sức chiến đấu của căn cứ là trần.

Bởi vì đẳng cấp cao hơn so với những vũ khí khác, có thể tiến vào nơi này cũng không có gì ngạc nhiên, đối với bản thân cũng không có vẻ hung hăng, nhưng đối với người khác… Quý Dã ngồi thẳng người, không thể không chú ý tới vấn đề này .

“Bên ngoài có người sao? Như thế nào?” Hỏi đến đây, Quý Dã nghiêng người về phía trước, đem máy tính bảng trên bàn mở ra, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thông tin liên quan.

Buổi tối Quý Dã công tác ngẫu nhiên sẽ đeo kính, mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt anh ấy trở nên đẹp trai và dịu dàng hơn.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Lục Chi Hoài dừng lại, thần sắc hơi ngưng lại, lông mi rũ xuống, vẫn là mặt không đổi sắc, rất lãnh đạm, nhưng trong miệng lại chậm rãi nói thêm những lời còn lại: “Áo màu trắng, kiểm tra, đi theo, tôi, muốn gặp anh.”

Nhân viên bảo trì mặc đồ trắng mỗi ngày sẽ mang theo các loại máy móc khác nhau, lên xuống kiểm tra các chốt kiểm tra trong phòng thí nghiệm, khi mọi người ngủ say, họ đến tầng ba để kiểm tra, đích xác cũng không đột ngột.

Quý Dã chậm rãi đóng máy tính bảng lại.

Anh hiểu ý của Lục Chi Hoài nên chớp mắt không phản ứng.

Sau đó, anh nghiêm túc nhìn cái đuôi nhỏ đang im lặng đi theo người bảo trì trước mặt.

Đột nhiên phá vỡ thủ tục phòng thủ của căn cứ, việc giải tán và tổ chức lại đối phương tại nơi ở ban đầu của Quý tiến sĩ nguyên bản cũng không phải là phóng đại.

Nhưng là lý do của đối phương, Quý Dã dừng một chút, anh phát hiện trừ bỏ bất đắc dĩ, anh không thể nói thêm lời trách móc nào.

Người nhân tạo ở thế giới này không nơi nương tựa, kỳ thật anh cũng vậy, điều này tất yếu khiến cho sự đeo bám nhẹ của đối phương có thể đồng cảm với anh ở một mức độ nhất định.

Quý Dã lắc đầu, dở khóc dở cười, anh chỉ có thể duỗi tay, xoa đầu tóc phương một chút, đối với đối phương trong ánh mắt nhẹ nhàng hỏi: “Vậy bây giờ? Cậu… muốn quay lại hay là…”

Trước nay Quý Dã một mình một người thực dễ dàng minh bạch, có thể dễ dàng hiểu rằng sau khi đối phương đột nhiên cùng thế giới sinh ra liên hệ, sẽ không tránh khỏi muốn bổ sung một số thứ còn thiếu, chẳng hạn như một số người hoặc những thứ liên quan trực tiếp đến hắn.

Ứng cử viên ban đầu của hắn có lẽ là mình, Quý Dã suy đoán, đây cũng là lời giải thích tốt nhất cho thái độ khác nhau của người nhân tạo đối với anh.

Không có khả năng có người có thể thờ ơ với điều này.

Mặc dù không rõ lý do nhưng Lục Chi Hoài không có ý định rời đi sau khi nhìn thấy Qúy Dã mềm lòng.

Hắn cúi đầu, biểu tình lãnh đạm trên mặt hiện lên vẻ suy tư, rồi nói: “Quý Dã, nấm…… sói.”

Lúc Quý Dã đưa ra ý tưởng trong nháy mắt, thư viện thông minh của hắn đã phát hiện ra ý nghĩa của câu chuyện và tìm kiếm tất cả thông tin về nấm và sói dị chủng trong nền văn minh hiện tại.

Trên thực tế Lục Chi Hoài cũng không hiểu chúng, cũng không hiểu chúng nó có ý tứ gì, càng không có hứng thú gì, nhưng mà Quý Dã nói có thể kể chuyện xưa, hắn muốn nghe.

“……” Bởi vì yên lặng chờ đợi như vậy, ánh mắt của Quý Dã đảo một hồi.

Trên thực tế hắn cảm thấy câu chuyện này sai lầm nhất, nhưng nhất thời không nhớ ra sai ở chỗ nào, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, không xác định nói: “Tôi kể không tốt lắm.”

“Nghe.” Lục Chi Hoài cũng không để ý.

“Được rồi.” Quý Dã nhìn hắn, nhận mệnh gật gật đầu.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó là, rất lâu trước đây, trong một khu rừng nọ, có một con sói xám nhỏ, một ngày nọ, chú của nó bị bệnh nên mẹ của sói nhỏ đã nói với nó rằng, cái nấm nhỏ…… Không phải, sói nhỏ, chú của con bị ốm, con có thể giúp mẹ không, hãy vào rừng hái một ít nấm nhé …”

“Có một hoàng tử đã bất tỉnh trong rừng sâu …”

“Sói xám nhỏ đi hái rất nhiều nấm cho hoàng tử ăn…”

Lục Chi Hoài mi mắt rủ xuống dưới ánh đèn, lộ ra vẻ trầm mặc vô cớ.

Quý Dã cuối cùng nói: “Cuối cùng tiểu sói xám liền biến thành bọt biển bay đi, về bầu trời.”