Cuối cùng chỉ có thể vẫy tay, bất đắc dĩ nhẹ gọi hắn: “Lại đây trước đi.”
Người chui rúc trong góc rất nghe lời, phát hiện tư liệu liên quan, vội vàng đứng dậy, chân dài nhẹ bước, như một con mèo lớn uyển chuyển nhẹ nhàng đi trong bóng tối đến bên người Quý Dã.
Đôi mắt của Lục Chi Hoài là màu xám khói, nhạt nhẽo lạnh lùng, không thể nhìn thấy cảm xúc nào từ chúng.
Nhưng Quý Dã cũng nhìn ra sự thân mật mà hắn biểu hiện ra, sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy người ta cứ đứng mãi không tốt, vì vậy anh đưa tay ra, chỉ vào chiếc ghế sô pha ở phía bên kia của căn phòng và thì thầm : “Cậu ngồi đi.”
Anh vốn là không muốn Lục Chi Hoài vất vả, không nghĩ tới nghe được lời anh nói, Lục Chi Hoài mím môi, do dự, thấp giọng gọi hắn: “Quý Dã .”
Hắn kêu tên Quý Dã, thanh âm trầm thấp, hắn hiện giờ có thể gọi tên của Quý Dã thuần thục hơn, nhưng đánh vần những câu khác vẫn có chút khó khăn, dừng một chút, “Đứng……”
Hắn không muốn ngồi, cũng không muốn cách quá xa.
Quý Dã nhìn hắn, không có hé răng.
Hắn cảm giác được có chút đáng tiếc.
Bởi vì tuy rằng vô luận là bề ngoài hay là sức chiến đấu, người nhân tạo kiểm tra đo lường đều thập phần ưu dị, nhưng không biết là cái phân đoạn nào xảy ra vấn đề, hệ thống ngôn ngữ của Lục Chi Hoài dường như có một số hư hỏng, nó vẫn đang được sửa chữa.
Cho nên Quý Dã phán đoán rằng hầu hết thời gian, Lục Chi Hoài thực sự không hiểu thế giới đang làm gì với hắn.
Hắn không biết rằng việc cắt dữ liệu theo dõi xá© ŧᏂịŧ sinh học của hắn, không phải là muốn cứu hắn, mà là để đạt được nhiều kết quả hơn, không biết rằng đối với nhiều người, hắn chỉ là một chuỗi số liệu lạnh như băng.
Có lẽ chính vì vậy mà Lục Chi Hoài theo bản năng cảm thấy bất an nên muốn đi theo người có chút thân thiện với mình…?
Nhớ lại rằng đối phương đã thích ở bên cạnh anh từ chiều, thậm chí nửa đêm còn đến phòng anh để xem biểu hiện của mình…… Quý Dã cảm thấy chính là như vậy.
Đại khái là người nhân tạo có trực giác tương đối nhạy bén.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, mặc dù người trước mặt rõ ràng là lãnh đạm và không dễ bắt nạt cho lắm, nhưng anh không hiểu sao cảm thấy rằng người đó rất đáng yêu.
“A…… Hoài……” Tuy rằng còn chưa quen thuộc, gọi như vậy cũng có vẻ lạ, nhưng vì là đối phương yêu cầu nên quen rồi sẽ không sao.
Quý Dã nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi: “Cậu tới nơi này làm cái gì? Là ngủ không được sao?”
Bởi vì cái suy đoán này, Quý Dã trong nháy mắt liền một hồi tự mình nghĩ sẽ kể cho đối phương truyện cổ tích Grimm hay là đồng thoại Andersen đều nghĩ kỹ rồi.
Anh đột nhiên bị đánh thức, cơn buồn ngủ cũng đã tiêu tán, người nhân tạo nếu muốn, lại kể một chuyện khác cũng không thành vấn đề.
“Cậu thích nàng tiên cá hay là vương tử nhân ngư?” Nhiều tình tiết Qúy Dã không nhớ rõ, chỉ có thể khẽ chống cằm, theo bản năng nhớ lại.
“Hình như có… một con sói xám nhỏ đi hái nấm thì phải?” Quý Dã nghiêng đầu, cảm thấy có gì đó không đúng, nhất thời nhớ không ra.
Bởi vì vừa tỉnh mộng, giọng nói của Quý Dã còn có một chút giọng mũi, nhưng cũng không có chút khó chịu nào, vẫn là ngữ điệu vô cùng ôn hòa.
Trên đầu anh có một ngọn đèn trắng ấm áp, khiến những đường nét trên khuôn mặt trẻ trung ưa nhìn của anh trở nên rõ ràng và dịu dàng.
Kể từ khi Quý Dã bắt đầu tỉnh lại, dữ liệu trong não của Lục Chi Hoài đã chạy rất nhanh, lúc này hắn đã thực sự biết có gì đó không ổn.
Bởi vì ban đêm là thời gian mọi người ngủ, thông tin thu thập được cho hắn biết rằng vào thời điểm này, những người đang ngủ không nên bị quấy rầy, bởi vì hầu hết những người bị quấy rầy sẽ cảm thấy tức giận.
Tức giận… Lục Chi Hoài ánh mắt yên lặng dừng ở trên mặt Quý Dã.
Chính là Quý Dã thoạt nhìn cũng không có vẻ tức giận.
Lục Chi Hoài nhìn anh chằm chằm, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, cơ sở dữ liệu của hắn đang chạy với tốc độ cao, bởi vì không đi đến kết luận, môi hắn mím thành một đường.
Hắn cvẫn chưa học được quá nhiều cảm xúc, bởi vậy vẫn luôn không có biểu tình gì, lạnh như băng giống như cái gì cũng không thèm để ý. Bởi vì ngôn ngữ trục trặc, cũng không quá thích nói quá nhiều.
Nhưng hắn biết Quý Dã là không giống nhau, hắn cũng không muốn chọc cho Quý Dã tức giận, vì vậy suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, dùng con ngươi nhìn chằm chằm vào Quý Dã, muốn giải thích nói: “Bên ngoài, có người, Quý Dã.”
“Hả?” Quý Dã trong đầu còn đang không ngừng tuần hoàn nghĩ tiểu sói xám hái nấm rốt cuộc là không đúng chỗ nào, không có chú ý tới biến hóa của hắn, nghe vậy giật mình một chút, có chút mộng bức, “Cái gì có người?”