Đường Sắt Đôi

Chương 7: Sau khi tốt nghiệp trung học anh đã nghỉ học

Khương Mộ không biết Cận Triều xuống xe làm gì, cô vẫn im lặng ngồi chờ anh ở trong xe, không lâu sau đã thấy Cận Triều quay lại, trên tay anh cầm một bao thuốc lá và một ly nước mới mua, anh tiện tay đưa ly nước kia và ống hút cho Khương Mộ, Khương Mộ vội vàng ngồi thẳng dậy đưa hai tay nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn với anh.

Hành động khách khí quá mức của cô khiến cả người Cận Triều chợt khựng lại, nhưng anh cũng không nói gì và nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Thời tiết ở miền Bắc không nóng ẩm như miền Nam, nhưng mùa hè vẫn rất khô, Khương Mộ từ khi lên tàu từ Bắc Kinh về đã không uống nước, có lẽ là bởi vì nôn nóng muốn gặp lại người nhà xa cách từ lâu, tối hôm qua cô gần như ngủ không ngon, cả đường tâm trạng lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm cho nên cũng quên mất chuyện này, lúc nói chuyện với Cận Triều cổ họng vẫn còn khàn khàn.

Lúc này, Cận Triều đột nhiên dừng xe bên đường mua cho cô một ly nước, Khương Mộ có chút xấu hổ, thậm chí cô còn nghi ngờ anh cố tình mua một bao thuốc lá để giúp cô che đậy sự xấu hổ này.

Cô cúi đầu nhét ống hút vào ly trà sữa, vị mát lạnh xuyên qua đầu lưỡi xuyên thẳng vào trong cổ họng, dễ chịu đến mức làm cô phải nheo mắt lại, đây là món sữa lắc dâu tây cô yêu thích nhất.

Mùi vị quen thuộc trong nháy mắt đã giúp cô mở lại trí nhớ, cô vẫn có thể nhớ rõ khi còn bé cô rất thích ăn dâu tây, có một lần Cận Triều dẫn cô đến trước sân nhà của một bà cụ, nơi đó có trồng rất nhiều dâu tây, kích thước trái cũng không lớn lắm, nho nhỏ giống như dâu dại vậy, nhưng mùi vị lại cực kì ngọt, Cận Triều cởϊ áσ ra giúp cô đựng dâu tây đem về.

Sau đó bọn họ ngồi trên bãi cỏ phía sau núi, Cận Triều đưa dâu tây cho Khương Mộ ăn, cô giơ dâu tây đã cắn một nửa lên nói với Cận Triều: "Anh, phần sau không ngọt.”

Cận Triều lần nào cũng vui vẻ nhận lấy: "Không ngọt thì đưa cho anh."

Nghĩ đến những câu chuyện thú vị lúc còn nhỏ, khóe môi Khương Mộ không nhịn được khẽ nhếch lên, sau khi Cận Triều khởi động xe cũng liếc nhìn cô một cái: "Em cười cái gì vậy?”

Khương Mộ cúi đầu tập trung uống ly sữa lắc dâu tây, nhưng nụ cười trên môi cô lại dần dần nhạt đi, bởi vì cô nhớ tới ngày hôm đó sau khi mặt trời lặn, Cận Triều dẫn cô về nhà, nào ngờ bà lão của vườn dâu kia đã tìm tới tận cửa nhà của bọn họ, Cận Cường ra sức cam đoan hai đứa nhỏ nhà ông ấy sẽ không ăn trộm dâu tây, nhưng vừa đảo mắt liền nhìn thấy một vệt nước dâu đỏ bừng trên quần áo của Cận Triều, Cận Cường chỉ có thể cúi đầu xin lỗi bà cụ kia.

Buổi tối Khương Nghênh Hàn còn tức giận mắng Cận Triều dạy hư em gái, hôm nay trộm dâu, ngày mai lại dạy em gái trộm tiền sao?

Bà ấy thấy Cận Triều vẫn cứng cổ không biết nhận sai, nên sau đó liền tức giận cầm lấy cán phơi quần áo hung hăng đánh lên cánh tay anh, rõ ràng là Cận Triều bị đánh, nhưng Khương Mộ khóc còn dữ dội hơn cả anh, buổi tối hôm đó cô lén chạy vào phòng anh trai, ôm cánh tay anh, còn nhẹ nhàng thổi hơi giúp anh, sau đó còn hỏi anh có đau hay không, cô nhớ rõ ngày đó Cận Triều không hề kêu rên một tiếng, anh chỉ nói với cô: "Ngày mai chúng ta không thể đi ăn dâu tây được nữa, chờ sau này lớn lên khi anh kiếm được nhiều tiền anh sẽ mua cho em một rổ dâu tây thật to."

Khương Mộ nhớ lại hồi ức trước đây, trong lòng cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn, hình như hương vị sữa lắc dâu tây cũng từ từ trở nên chua chát.

Cô quay đầu lại hỏi anh: “Chiếc xe này là của anh à?"

Cận Triều đặt tay lên vô lăng, thản nhiên trả lời: "Không."

Khương Mộ hỏi chuyện này chỉ là vì muốn gián tiếp tìm hiểu xem Cận Triều hiện tại đang sống thế nào, sau đó cô lại hỏi tiếp: "Anh còn đi học không?"

Câu trả lời vẫn là không.

"Anh vừa tốt nghiệp năm nay hay là..."

Khương Mộ không biết nên tiếp tục hỏi như thế nào, Cận Triều dường như cũng nghe ra được sự băn khoăn và cẩn thận của cô, anh trực tiếp nói thẳng với cô: "Sau khi tốt nghiệp trung học anh đã nghỉ học."

Câu nói này lập tức khiến trái tim Khương Mộ rơi xuống đáy vực, trước khi đến đây cô đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, bao gồm cả khả năng cô có thể không gặp được Cận Triều trong chuyến đi này, có thể anh đang học đại học ở nơi khác, nhưng cô không bao giờ ngờ tới một câu trả lời như vậy. Cô nhớ lúc nhỏ Cận Triều rất thông minh, mỗi lần ba cô đi họp phụ huynh cho anh về trên mặt ông ấy đều tràn đầy ý cười. Khắp nhà đều được trang trí bằng giấy khen học sinh giỏi của Cận Triều. Dường như đối với anh việc học không hề tốn sức chút nào, mỗi ngày còn có rất nhiều thời gian ra ngoài chơi đá bóng, sau khi chơi hăng say đến mức người đổ đầy mồ hôi thì lại về nhà bò lên giường ngủ say, thế mà thành tích của anh vẫn luôn đứng đầu, giáo viên của anh đều nói anh trời sinh là người có khả năng học tập, nhưng tại sao anh lại không học tiếp chứ?