Trong lòng Khương Mộ tràn đầy thắc mắc, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, đã nhiều năm không gặp, sự xa lạ giữa bọn họ không cho phép cô động đến những vấn đề nhạy cảm đó.
Không bao lâu, xe rẽ vào thôn Thành Trung, nơi này rõ ràng náo nhiệt hơn bên ngoài một chút, đường phố cũng hẹp lại, có rất nhiều xe máy qua lại như thoi đưa, Khương Mộ mở to hai mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên có một chiếc xe máy bất ngờ lao ra chắn ngang trước xe bọn họ, Khương Mộ sợ tới mức ống hút như sắp đâm thẳng vào tận cuống họng, Cận Triêu đạp thắng xe một cái, sau đó liền mở cửa sổ xuống lớn tiếng mắng người nọ: "Có mắt không vậy?”
Người đàn ông này rất to lớn, lông mày rậm và đen như Quan Công, nếp nhăn ở mũi như khắc một chữ “八” lên mặt, Khương Mộ hiếm khi nhìn thấy người có bộ dáng đáng sợ như vậy nên cô vô thức siết chặt dây an toàn, nhưng cô nhìn thấy người đàn ông này không những không tức giận sau khi bị mắng mà còn cười và hét lên với Cận Triều: "Tối nay uống rượu không?"
Cận Triều lạnh lùng trả lời: "Uống cái đầu anh đấy."
Người đàn ông quay người, trực tiếp phi thẳng đến bên cạnh Cận Triều, cúi xuống nói: “Bộ anh vừa mới uống dầu hỏa à?”
Vừa nói xong, mắt anh ta lập tức trở nên sáng rỡ khi nhìn thấy cô gái có làn da trắng nõn và mềm mại đang ngồi bên ghế phụ lại, anh ta nháy mắt nói: "Này, Hữu Tửu, cô gái nhỏ này là ai vậy?"
Cận Triều không để ý tới anh ta, nhưng người đàn ông vẫn nói tiếp: “Anh không sợ Tiểu Thanh Xà tới tìm anh sao?"
Cận Triều trực tiếp đóng cửa sổ xe lại rồi lái xe rời đi, lúc này Khương Mộ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cô thiếu chút nữa đã cho rằng Cận Triều muốn nảy sinh tranh cãi với người khác, nhưng lập tức cô đã ý thức được một chuyện.
Cô hỏi: “Người đó là bạn anh à?"
Cận Triều chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừm", Khương Mộ im lặng, cô cụp mắt xuống, trong lòng sôi trào không ngừng, bỏ học đại học, xung quanh dường như còn có vài người bạn không đàng hoàng, rốt cuộc Cận Triều sau khi rời Tô Châu đã có một cuộc sống như thế nào vậy? Tất cả những điều này đều trở thành nghi vấn cực lớn cứ đang quanh quẩn trong lòng cô.
Cô lại hỏi: "Tại sao anh ta lại gọi anh là Hữu Tửu?"
Cận Triều liếc nhìn cô và không trả lời câu hỏi của cô.
Chẳng bao lâu sau, xe đã đi vào một khu dân cư chật chội, sau nhiều lần rẽ trái rẽ phải, Cận Triều nhấn ga và lái vào lề đường cạnh khu dân cư có thể coi là bãi đậu xe.
Sau khi tắt máy xe, Cận Triều đột nhiên cúi người hỏi cô: “Hỏng rồi à?”
Trời đang tối dần, ánh sáng trong xe không được tốt lắm, bóng dáng của Cận Triều đột nhiên tiến đến làm cho Khương Mộ không khỏi lo lắng, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Cận Triều, nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt trên xương lông mày trái của anh, trái tim cô trong phút chốc bỗng đập mạnh, tuy đường nét trên gương mặt anh lúc trưởng thành đã sắc nét hơn khi còn nhỏ, từ trên người anh hiện tại cũng rất khó tìm lại được bóng dáng như trước kia, nhưng vết sẹo này vẫn còn đó và cô chính là thủ phạm gây ra, cô từng nghe ba mình kể lại rằng khi đó cô mới hơn một tuổi, vì vội vàng chạy đến đỡ cô sắp lăn từ trên giường xuống đất nên một phần mặt anh bị đập vào mặt bàn thủy tinh của tủ đầu giường, hơn nữa còn bị chảy rất nhiều máu.
Từ khi cô bắt đầu ghi nhớ được mọi chuyện thì cô đã thấy trên mặt anh có vết sẹo nhàn nhạt đó, trước đây cô không nhận ra, nhưng bây giờ xem ra vết sẹo đó càng khiến vẻ ngoài của anh tăng thêm một chút “tà khí”.
Khương Mộ cứ như vậy nhìn chăm chăm vào vết sẹo đó, dường như cuối cùng cô cũng tìm thấy dấu vết của quá khứ trên người Cận Triều hiện tại, cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến cô gần như nghẹt thở, thậm chí còn có cảm giác xúc động muốn khóc.
Ánh mắt Cận Triều dừng lại trên môi cô, anh kiểm tra một chút, quả thực là bị ống hút đâm trúng, có chảy ra chút máu, môi dưới hồng hồng, làm cho anh chợt nhớ đến một loại trái cây tên là anh đào, nhưng sau đó anh nhanh chóng rũ bỏ suy nghĩ này và cau mày, cho đến lúc này, anh dường như mới nhận ra rằng cô bé thích làm nũng và có chút bướng bỉnh ngày xưa giờ đây đã trưởng thành trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, nếu anh còn nhìn chằm chằm vào cô như vậy thì có vẻ không hay cho lắm, vậy nên Cận Triều lập tức ngồi thẳng người dậy dịch ra xa cô một chút, lại nhìn thấy bộ dạng muốn khóc nhưng cố gắng kìm nén không khóc của Khương Mộ, anh đột nhiên mở miệng: "Anh ta tên là Kim Phong Tử."
Khương Mộ không hiểu gì trước câu nói không đầu không đuôi của anh, cô liền quay đầu lại hỏi: "Kim Phong Tử gì?"