Dịch: Dực Vũ
Năm phút trước, Phó Vệ Binh tan làm về nhà. Anh ấy là nhân viên kế toán ở thị trấn, nhà ở bên cạnh Lục gia.
Từ xa, Phó Vệ Binh nhìn thấy một nam một nữ lôi lôi kéo kéo. Anh ấy chau mày, tuy rằng bây giờ tư tưởng đã thoáng hơn, nhưng cũng không thể ở giữa chốn đông người dây dưa mập mờ như thế?
Khi người phụ nữ nghiêng người nói chuyện, Phó Vệ Binh tình cờ nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy.
Đó không phải là vợ mới cưới của Thiếu Dương sao?
Thân là một người bạn từ thời mặc chung quần thủng lỗ đến khi trưởng thành của Lục Thiếu Dương, đôi mắt Phó Vệ Binh tối sầm lại, tăng nhanh tốc độ đạp xe.
Người đàn ông ôm Giang Hạ quay lưng về phía Phó Vệ Binh, anh ấy nhìn không rõ hắn trông như thế nào. Người đàn ông này cũng thật to gan, vậy mà dám giở trò lưu manh trên đường. Thái độ của vợ Thiếu Dương là từ chối khiến Phó Vệ Binh thở phào nhẹ nhõm.
"Cô không muốn ly hôn với Lục Thiếu Dương sao?"
Nghe vậy, Phó Vệ Binh suýt nữa ngã khỏi xe đạp.
Bạn thân của anh ấy hôm qua mới kết hôn, người đàn ông này vậy mà lại xúi giục vợ của bạn anh ấy ly hôn?
Lục Thiếu Dương nhận được nhiệm vụ khẩn cấp trở về quân đội, Phó Vệ Binh biết điều đó, nhưng anh lại không biết Lục Thiếu Dương đã đồng ý ly hôn với Giang Hạ.
Sau khi ném xe đạp xuống, Phó Vệ Binh đã đẩy Khang Học Bân xuống đất và đánh anh ta một cách dã man. Mặc dù sau đó anh ấy nhận ra đây là con trai của quản đốc nhà máy làm giấy, nhưng Phó Vệ Binh xuống tay cũng không chút nể mặt.
Cái gì? Anh ta còn xúi giục vợ Thiếu Dương ly hôn!
Giang Hạ nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau, liền lên xe đạp xoay người rời đi.
Dù sao cô cũng không quen ai, ở lại đó cũng là thừa thãi. Cô không quan tâm nguyên chủ từng hứa với ai cái gì. Nếu như bây giờ cô đã xuyên thành Giang Hạ trong tiểu thuyết này, cô sẽ chỉ là chính mình.
Lúc rảnh tay, Phó Vệ Binh nhìn lên và phát hiện Giang Hạ đã rời đi. Anh đá Khang Học Bân cuộn tròn một góc: "Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám quấy rối Giang Hạ, có tin tao tao đánh gãy tay chân mày không!”
"Hừ!"
Khang Học Bân phun ra một ngụm máu.
Anh ta cười như không cười nhìn Phó Vệ Binh: "Kế toán Phó, mày là người có vợ rồi, chẳng lẽ mày cũng thích Giang Hạ sao?"
Phó Vệ Binh tức giận cười lớn, lấy khăn tay ra lau bàn tay vừa đánh người của mình, sau đó ném vào mặt Khang Học Bân.
"Cặn bã!"
Quay người đỡ chiếc xe đạp lên, Phó Vệ Binh lên xe đạp, khinh thường nhìn Khang Học Bân đang ngồi dậy: “Tốt nhất mày nên điều tra rõ xem bạn tao Lục Thiếu Dương là ai. Đừng nghĩ rằng chỉ vì cha mày là quản đốc, thì mày có thể giở trò lưu manh! Không tin thì mày có thể thử xem.”
Phó Vệ Binh đi một lúc lâu, Khang Học Bân mới từ từ đứng dậy.
"Khạc!"
Anh giơ tay chạm vào khóe miệng của mình. Phó Vệ Binh xuống tay thật tàn nhẫn. Dù gì cũng không phải vợ nó, nó lo lắng cái đéo gì!
Khang Học Bân nghĩ đến làn da trắng nõn xinh đẹp của Giang Hạ, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm.
Bất cứ thứ gì anh ta thích, không có gì anh ta không thể có được!
Lục Thiếu Dương dựa vào đâu có thể cưới Giang Hạ? Không phải chỉ mặc quân phục thôi sao, có gì mà ghê gớm. Khang Học Bân khập khiễng bước đi, trong lòng thầm ghi thù với Phó Vệ Binh.
Giang Hạ đạp xe trở lại Lục gia, ở nơi cách cửa nhà không xa, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang nắm tay Lưu Nguyễn đi vào trong hẻm. Giang Hạ có chút nghi ngờ, vội vàng đạp xe tới cổng cất nó đi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Nếu đối phương là người xấu, Lưu Nguyễn nhỏ tuổi như vậy, chắc chắn không thể phân biệt được.
Cuối con hẻm, đập vào mắt là một cây hoè già hàng trăm năm tuổi, chỗ này rõ ràng là thiên đường dành cho trẻ em. Xung quanh cây hoè toàn là nhà ở, và Lục gia chính là ở phía tây nam của cây hoè già.
Tiếng các cậu bé chơi lăn vòng kêu leng keng, gần đó còn có trẻ con đang chơi đánh quay, nhảy lò cò, nhảy dây, trông rất là náo nhiệt.
Chưa tới gần, bước chân Giang Hạ đã dừng lại ở góc đường.