Người giúp việc vội vàng cung kính đáp: “Cậu chủ, trạng thái thân thể của cô chủ khôi phục rất tốt.”
“Ừ.”
Kế tiếp là một sự im lặng, tình cảm của hai vợ chồng còn không bằng người giúp việc, mỗi lần gặp mặt đều không nói câu nào.
Sau khi Tô Vãn Kiều rối rắm một lát, vẫn là đi xuống lầu, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười, nói: “Hoài Yến, anh về rồi à.”
Bởi vì trước kia mỗi lần nguyên chủ nhìn thấy vai ác lão công về nhà đều rất vui vẻ, chỉ hận không thể đi ra đón đầu tiên, tính cách của nguyên chủ chính là như vậy, tuy rằng bản thân làm không được, nhưng vẫn phải bắt chước tính cách của nguyên chủ, như vậy mới không ảnh hưởng đến cốt truyện, bản thân cũng có thể thuận lợi ly hôn.
“Ừ.”
Lúc Phó Hoài Yến đứng dậy lên lầu, căn bản là không có nhìn Tô Vãn Kiều, chỉ gật đầu nhẹ xem như đáp lạp, thái độ lạnh nhạt thật sự rất kiêu ngạo.
Tuy rằng Tô Vãn Kiều biết rõ tính cách của vai ác, nhưng vẫn nhịn không được ở trong lòng phun tào.
【Ha hả, 800 năm mới về nhà một lần, vừa mới trở về liền bày ra cái mặt khổ qua, giống như có ai thiếu anh ta tiền vậy.】
“....”
Phó Hoài Yến đang muốn lên lầu, bước chân đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía trên lầu.
Phó Hoài Yến lộ ra ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh bốn phía một vòng, biểu tình có chút quái dị, lúc nhìn về phía Tô Vãn Kiều lần nữa, biểu tình lạnh nhạt có chút rạn nứt.
Tuy rằng ngoài mặt nhìn không ra tới vui buồn hay tức giận, nhưng là người bên cạnh đều có thể cảm giác được không thích hợp.
Phó Hoài Yến xém chút nữa đã cho rằng bản thân nhìn lầm rồi, ngay khi âm thanh vang lên, trên đầu người phụ nữ trước mắt xuất hiện một khung thoại văn tự giống như phần mềm trò chuyện vậy, trong đó còn xuất hiện nội dung cụ thể.
【Sao vai ác lại đột nhiên dùng ánh mắt kia nhìn mình, anh ta không biết ánh mắt của mình rất đáng sợ sao.】
Thần sắc của người phụ nữ trước mặt có chút khẩn trương, biểu tình cũng có chút quái dị, bên tai cũng không có nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Hai mắt Phó Hoài Yến bỗng nhiên trợn to, nhìn chằm chằm Tô Vãn Kiều không chớp mắt, trong lòng kinh hãi không thôi, càng là như vậy, hắn càng thêm gắt gao mà nhìn chằm chằm đối phương, phảng phất như muốn nghiệm chứng bản thân nhìn thấy nội dung có thật hay không.
Một lát sau, hắn mới chớp chớp đôi mắt chua xót, nhìn lại lần nữa, lúc này trên đầu người phụ nữa kia đã không còn bất kỳ văn tự nào.
Phó Hoài Yến nhíu mày nghĩ thầm, không lẽ là do thức đêm tăng ca quá trễ, cho nên mới bị hoa mắt.
Hắn nhíu mày, cũng không lại để ý đến Tô Vãn Kiều, tiếp tục lên lầu.
Tô Vãn Kiều nhìn thấy Phó Hoài Yến lên lầu cũng nhẹ nhàng thở ra, đang định xoay người về phòng của mình, lại nghe thấy quản gia ở trước mặt cung kính nói.
“Cô chủ, trước đó cô có dặn dò hầm canh sâm cho cậu chủ, phòng bếp đã nấu xong.”
“Canh sâm??”
Phản ứng đầu tiên của Tô Vãn Kiều chính là, mình dặn dò khi nào, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của quản gia, đột nhiên mới phản ứng lại, đây là dặn dò trước đó của nguyên chủ.
Vốn dĩ số lần gặp mặt của hai người rất ít, nguyên chủ vì muốn làm Phó Hoài Yến chú ý, liền phân phó người giúp việc mỗi lần anh ta trở về liền kêu phòng bếp nấu sẵn canh sâm, sau đó sẽ tự mình bưng lên cho anh ta, chỉ đơn giản như vậy là có thể tìm được cái cớ quang minh chính đại tiếp cận đối phương.
Tuy rằng làm như vậy cũng không có tác dụng gì, cũng không chiếm được sự chú ý của vai ác, nhưng nguyên chủ vẫn luôn kiên trì làm chuyện này, mặc kệ đối phương có đáp lại hay không, tốt nhất vẫn nên duy trì tình yêu mà nguyên chủ dành cho vai ác, trước khi ly hôn, không được để cho đối phương sinh ra nghi ngờ.
Tô Vãn Kiều nghĩ đến đây, liền gật đầu đồng ý, cũng dựa theo tính cách của nguyên chủ mà bưng canh sâm cho Phó Hoài Yến.