Ta Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 2

Huống chi, tuy rằng nguyên chủ bị đưa ra nước ngoài vĩnh viễn không được trở về, nhưng lại được cho một số tiền lớn coi như phí chia tay, cũng đủ để sống tiêu sái nửa đời sau, hơn nữa bản thân còn là thiên kim nhà họ Tô, hiện tại trên danh nghĩa cũng có vô số tài sản, trước mắt chỉ cần nằm yên chờ đợi cốt truyện đến, sau đó cầm tiền rời đi nhà họ Phó là được, những chuyện khác không liên quan tới cô.

Cô nhớ rõ lúc mình xuyên tới đây, nguyên chủ gây sự tự sát bị đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Chờ đến khi ở phòng bệnh cao cấp của nhà họ Phó khôi phục ý thức, linh hồn trong thân thể này đã đổi thành chính mình, sau chuyện lần này, chẳng những không được Phó Hoài Yến thích, ngược lại còn bị cả nhà họ Phó càng thêm chán ghét.

Sau đó không lâu, vừa lúc có mấy cốt truyện quan trọng phát sinh, nguyên chủ cũng chính là nữ phụ ác độc liên tục gây khó dễ cho nữ chủ, trên mạng tuôn ra tin đồn cô ấy có vấn đề nghiêm trọng về tinh thần, người nhà họ Phó liền đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà, cha Tô cảm thấy nguyên làm mất mặt mình liền đưa cô ra nước ngoài, không bao lâu thì bởi vì trầm cảm mà chết.

Nguyên chủ cũng chỉ là người công cụ, ngay từ đầu liền đối Phó Hoài Yến mang theo chấp niệm, tình tiết trong tiểu thuyết bắt cô phải làm trời làm đất, đi từng bước một xuống vực sâu, kỳ thật thể loại tiểu thuyết tổng tài này đã sớm hết thời.

Nhưng hiện tại Tô Vãn Kiều đã xuyên vào thân thể này, tuyệt đối sẽ không dựa theo cốt truyện mà đi, cô muốn sớm một chút rời khỏi nhà họ Phó.

Cô thu hồi suy nghĩ, bởi vì có người giúp việc đang cung kính ở ngoài cửa phòng ngủ cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Thưa cô, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô có muốn dùng bây giờ không.”

Tô Vãn Kiều nhẹ gật đầu, khoác một cái áo khoác mỏng, ưu nhã đứng dậy đi xuống lầu.

Nhà ăn xa hoa rộng lớn, có mấy nữ giúp việc đang sắp xếp dụng cụ ăn tinh mỹ, không bao lâu sau, trên bàn ăn liền xuất hiện một bàn thức ăn thịnh soạn được chế biến từ những nguyên liệu nấu ăn đắt tiền.

Cô lại lần nữa cảm nhận được chỗ tốt khi trở thành phu nhân nhà giàu có, bởi vì ăn cơm đều có người giúp việc chia thức ăn cho, cẩn thận cung cấp phục vụ tốt nhất, cái cảm giác này thật là thích mà.

Cô chậm rãi dùng bữa một cách tao nhã, không bao lâu sau trên bàn ăn đã có những chiếc đĩa trống không, chú Trần quản gia của nhà họ Phó, phát hiện gần đây tâm tình của cô chủ rất tốt, cho nên ăn uống cũng tốt lên, hoàn toàn không còn bộ dáng đầy u sầu như trước kia.

Trước kia bởi vì cậu chủ không ở nhà, mỗi ngày tâm trạng đều tối tăm, căn bản là không có ăn uống gì, cũng không biết có phải là ông bị ảo giác không, lại cảm thấy gần đây cô chủ không giống trước kia.

Bữa cơm này Tô Vãn Kiều ăn rất ngon miệng, trước kia, mỗi ngày nguyên chủ chỉ biết oán hận, buồn bực, trên thực tế, thân phận của cô ấy vô cùng tôn quý, tự do và giàu có, cuộc sống tốt đẹp như vậy, nghĩ thôi đã thấy vui sướиɠ rồi.

Lúc này, ngoài cửa biệt thự truyền đến tiếng xe chạy vào, quản gia đột nhiên nhìn cửa nói: “Cô chủ, cậu chủ về rồi.”

Tô Vãn Kiều hơi giật mình, ngày thường, lão công vai ác của nguyên chủ luôn bận rộn với công việc, hơn nữa hai vợ chồng cũng không có tình cảm, ngày thường cũng không gặp mặt nhiều, cho nên lúc nghe thấy anh ta trở về, trong lòng vẫn là rất kinh ngạc.

Hơn nữa về nhà vào thời gian sáng sớm, càng là trước nay chưa từng có.

Đang nghĩ ngợi, dưới lầu truyền đến động tĩnh, tiếng bước chân từ xa tới gần, người đàn ông kia ăn mặc một thân tây trang màu đen, thân hình to lớn, dáng người cao gầy, mái tóc đen mỏng dài trông có vẻ lạnh lùng, trên quần áo còn mang theo một chút hơi nước, khiến cho khí chất toàn thân của đối phương càng thêm tỏ ra người sống chớ gần.

Người đàn ông này sở hữu gương mặt không chê vào đâu được, giơ tay nhấc chân, ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng mang theo cảm giác áp bách của bậc đế vương, toàn thân tràn ngập khí thế, biểu tình kiêu ngạo lạnh lùng thoạt nhìn không ai bì nổi.

Ánh mắt đầu tiên Tô Vãn Kiều nhìn thấy Phó Hoài Yến, trong đầu hiện lên suy nghĩ, không hổ danh là vai ác lớn nhất trong sách, khí thế quả nhiên rất mạnh mẽ.

Phó Hoài Yến ở dưới lầu nhìn lên, thấy được thân ảnh xinh đẹp của Tô Vãn Kiều đang dựa vào lan can cầu thang, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng nghĩ đến trước đó Tô Vãn Kiều cố ý tuyệt thực tự sát, hắn lại nhíu mày, trong mắt lộ ra thần sắc không rõ.

Giọng nói từ tính vô cảm của anh vang lên, dò hỏi người giúp việc bên cạnh một câu.

“Thân thể của cô chủ khôi phục thế nào rồi?”