Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc

Chương 11: Nguyễn Hà Linh, tớ sẽ bảo vệ nụ cười của cậu.

- Cậu không sao chứ? Có chuyện gì vậy? Hà Linh.

Hà Linh gạt nước mắt tủi thân, mắt cô bé đã đỏ hoe vì khóc.

- Không có gì đâu.

- Đừng giấu tớ, cậu với Trà My có chuyện gì vậy? Nói tớ biết đi.

- Rẽ vào đây này, đi một đoạn nữa là tới nhà mình rồi.

Phúc Dương đỗ xe lại, quay lại đằng sau nhìn Hà Linh thì phát hiện cô bé lại tiếp tục khóc. Phúc Dương quay mặt, tiếp tục đi.

- Cậu đừng khóc nữa. Tớ không hỏi nữa là được chứ gì? Lát nữa về nhà cậu thấy cậu khóc bố mẹ cậu lại tưởng tớ bắt nạt cậu.

- Haizz... Bố mẹ tớ không có nhà đâu, trưa muộn mới về cơ nên cứ yên tâm đi.

- Vậy hả? Vậy có chuyện gì không thể nói với tớ được à?

- Chuyện này tớ không nói được.

- Ừm, khó chịu quá thì nói với tớ nhé.

- Ừ, cảm ơn cậu nhé Dương.

- Tớ chấp nhận lời cảm ơn này của cậu.Haha.

- Thôi đi nhanh , chở tớ về còn về lớp học nữa.

- Không sao. Tớ học giỏi như vậy cúp vài tiết cũng không ảnh hưởng đến thành tích của tớ đâu.

- Hờ, vậy cơ à? Cậu tự cao quá nhỉ?

- Không phải tự cao nhưng mà... Nhờ có cậu tớ mới biết cảm giác cúp tiết đấy, thú vị phết.

- Tự hào ghê nhỉ?

- Không tự hào nhưng thú vị mà. Giờ tớ mới biết cảm giác trốn học.

- Xin phép rồi.

- Nhưng vẫn giống cúp. Hay hôm nào tớ thử cúp thật đi chơi xem sao?

- Thôi , lạy, Dương. Vui gì đâu mà.

- Haha.

- Haizzz

- Có tí tuổi đã thở dài, sao mà thở dài? Ta là bụt đây. Nguyễn Hà Linh, tại sao con khóc, à nhầm tại sao lại thở dài. Nói bụt nghe bụt giải quyết cho.

- Haha. Cái mặt cậu mà là bụt á? Haha.

- Tớ đẹp trai thế này. Tớ làm bụt làm sao? Cậu có thấy bụt nào lại đẹp trai như tớ không?

- Oẹ, cậu mà đẹp trai á? Haha.

- Nói vậy người ta mắc cỡ ,bà nội. Quỷ sứ hà.

Dương lấy giọng điệu ẻo lả trêu cho Hà Linh cười lắc lẻ. Nhờ Dương cô bé đã tạm thời quên đi chuyện vừa xảy ra. Nhờ có Dương mà cô bé có thể cười tươi như vậy...

*Cậu cười rất đẹp, không ai có thể lấy mất nụ cười của cậu. Mình sẽ bảo vệ nụ cười đó, Hà Linh*

- Cậu nhìn tớ làm gì?

- Cậu cười xấu thật á, Linh?

- Tớ cười xấu sao? Tớ cười xấu sao?

- Xấu.

- Cho cậu nói lại.

- Xấu thật mà.

- Đặng Phúc Dương ,cậu chết với tớ.

Phúc Dương bỏ xe chạy, Hà Linh ngồi trên xe tức giận nhìn theo.

- Cậu xấu tính thật á ,Dương.

- Liu liu.

- Chở tớ về, Phúc Dương

- Nhưng cậu phải hứa không được đánh tớ.

- Được rồi. Nhanh lên. Ở trường sắp về rồi đấy.

- Tớ bảo Nhã Linh mang cặp về hộ rồi.

- Cậu ở gần nhà Nhã Linh à?

- Đúng rồi.

- Ò...vậy hả?

- Ừ. Gần lắm ,đi hai nhà là tới à.

- Ò...

Phúc Dương chở Hà Linh về rồi nhanh chóng quay lại trường.

- Vào nhà tớ uống nước.

- Thôi , tớ về đây. Trường sắp về rồi.

- Thế mà bảo "Nhã Linh mang cặp cho tớ về rồi"

- Haha. Thôi tớ về đây. Cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, mai đi học nha, tổ trưởng.

- Được rồi. Về đi.

Dương chạy xe về trường. Lúc này đã là giờ tan học. Các bạn học sinh đang lũ lượt ra về.

- Linh, Nhã Linh.

- Ơ, sao ở đây. Tưởng về rồi.

- Mang cặp cho tớ.

- Ờ.

- Linh

- Hả?

- Cảm ơn.

- Chuyện gì?

- Cảm ơn đã mang cặp về cho tớ.

- Ờ.

Đối với những người khác, Dương có thể rất nhây nhưng đối với Nhã Linh , không hiểu sao cậu lại muốn đối xử nhẹ nhàng với cô bé. Có thể từ lần cậu đùa quá chớn làm Nhã Linh bực phát khóc. Cũng có thể là do Nhã Linh bướng bỉnh, lạnh lùng với cậu. Nhiều lúc Dương cũng trêu chọc để cô bé vui , nhưng chọc chút Linh giận , Dương lại đi dỗ. Chẳng biết thế nào nữa, dường như đối với Nhã Linh, cậu mới đối xử đặt biệt như vậy...

Ngày hôm sau Hà Linh đi học bình thường. Cô bé đã nghĩ rất kỹ và quyết định giấu chuyện này đi. Cô bé sẽ giúp bạn thân mình theo dõi Trà My không cho Trà My hại người nữa. Trà My lấy cớ ốm nghỉ học. Mọi người nghĩ rằng Trà My nghỉ là chuyện bình thường chỉ Hà Linh biết lý do thực sự là gì...

- My vẫn nghỉ à Hân?

- Ừ bạn ấy nói vẫn mệt.

- Ờ

Vài hôm sau , Trà My My bị sự thúc ép của bố mẹ đã đến trường. Cô bé cứ nghĩ rằng mọi người đã biết hết rồi cứ nghĩ đến việc đến lớp, sẽ bị mọi người mắng nhiếc cô bé rất khó chịu. Nhưng ở nhà cô bé phải đối mặt với người cha có thể đánh cô bé một cách tàn nhẫn, cô bé lại sợ hãi, lại đi học.So với việc bị đánh thì bị mắng vẫn dễ chịu hơn.

- Các cậu cứ mắng đi , tớ chịu được.

- My nói gì vậy?

- Trà My, ra đây với tớ.

- Cậu muốn mắng tớ , đúng không? Mắng đi....

-Tớ chưa nói với cả lớp.Nhưng nếu cậu dám hại Huế hay hại bất kỳ ai trong lớp tớ sẽ thưa cô, mời phụ huynh của cậu.

My rất sợ mời phụ huynh. Bố của cô bé rất nóng tính, chưa cần biết sự việc đúng sai ra sao ,ông ta cứ mang My ra đánh đã. My rất sợ người đàn ông đó. Nghe đến mời phụ huynh cô bé run như cầy sấy...

- Được.

- Tớ sẽ theo dõi cậu.Còn về chuyện này , cậu mua quần đền cho Huế đi.

- Ừ. Cảm ơn Hà Linh.

Hà Linh đi vào lớp. Thế là chẳng ai biết chuyện này. Mọi chuyện lại quay trở về quỹ đạo cũ, bình thường trở lại.

Mấy ngày sau, thấy sóng yên biển lặng, Nhã Linh lại nghĩ ra trò mới...

- Này, My

- Chuyện gì?

- Lát ra sau trường...

- Được.

*Mình phải nói cho rõ chuyện này mới được.*

Nhã Linh cứ nghĩ việc vừa rồi thực sự thành công, không ai phát hiện. Cô bé nào biết nếu không phải lần này, Trà My không bị uất ức lu mờ lý trí, thì có lẽ chuyện đã không chỉ có như vậy.

- Sóng yên biển lặng quá, làm một vố chơi bạn.

- Chuyện lần trước của tớ, Hà Linh biết rồi. Tớ nói này,Hoàng Nhã Linh, tớ với cậu hợp tác, sao lúc tớ bị vậy cậu lại vờ như không có chuyện gì? Cậu có ý gì?

- Tớ làm vậy không phải muốn tốt cho cậu sao? Cắt đứt liên quan, đồng minh mới bền được chứ? Nếu bị phát hiện ,thì ai sẽ là người trả thù cho cậu.

- Cậu nói hay nhỉ, Hoàng Nhã Linh? Tính ra con nhỏ Huế còn chưa làm gì tớ. Còn cậu mới là người giật dây mọi chuyện. Chính cậu mới là kẻ xấu.

- Haha. Tớ là kẻ xấu, vậy cậu nghĩ cậu hại nó thì cậu tốt sao? Trà My, cậu đã quá ngây thơ. Tớ là kẻ xấu, đúng, nhưng nói này Trà My ,cậu mới là người làm. Cậu nghĩ cậu thanh cao à, cậu là người tốt sao?

- Hoàng Nhã Linh, cậu...

- Không cần phải cắn xé nhau, chúng ta còn cần hợp tác.

- Tớ sẽ không hợp tác với cậu, Hoàng Nhã Linh. Xem như lần này tớ nhìn rõ bộ mặt của cậu.

- Nói khó nghe thế. Tớ là người bày cách, chính cậu là người thực hiện, cậu là người đổ keo xuống ghế khiến cho cái Huế bị bỏng. Cậu thì thanh cao hơn tớ à? Đều là cá mè một lứa hết thôi. Tốt nhất là đừng cắn nhau, nếu không tớ cũng không ngại nói với cả lớp chuyện cậu hại lớp phó của bọn họ đâu.

- Cậu...

- Coi như tớ với cậu chưa từng hợp tác chuyện gì. Đi đây.

Nhã Linh bỏ đi ,mặc kệ Trà My đứng đó tức giận.

*Hoàng Nhã Linh, tớ sẽ không bỏ qua đâu.*

*Haizz, mới doạ tí mà xoăn vòi vào rồi. Con nhỏ đó nhát gan thật.*