Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc

Chương 10: Bại lộ

Sau vụ việc đó , mọi việc lại diễn ra bình thường. Cả lớp đã dần quên đi chuyện đó nhưng Trà My thì không. Ngoài mặt My vẫn vui vẻ như bình thường nhưng bên trong ngoài Khả Hân, My không coi ai là bạn cả.

Cô bé dường như nhớ đến điều gì đó khiến cô bé nở một nụ cười nham hiểm...

Nhã Linh đang xem sách giáo khoa thì Trà My bỏ một mảnh giấy vào sách giáo khoa của Linh rồi gập lại.

- Đọc đi rồi có gì...

Ánh mắt cô bé nhìn Nhã Linh chứa ẩn ý. Nhã Linh chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng bỏ tờ giấy trong sách giáo khoa ra đọc.

- Sao My lại viết giấy cho cậu vậy Nhã Linh?

- Tớ cũng không biết. Nhưng chắc bạn ấy muốn làm bạn với tớ nên viết giấy cho tớ đó.

- Ò ,vậy hả?

Chứng kiến những chuyện vừa xảy ra , Nhã Linh cũng dần đoán được nội dung tờ giấy là gì rồi. Chắc có lẽ My đang muốn kết đồng minh với cô bé.

*Trò vui chỉ mới bắt đầu*

Reng!!Reng!!

- Nhã Linh, cậu đọc chưa?

- Rồi..

- Vậy tớ ra trước...

- Ok

Sau trường

- Có gì nói đi.

- Lời nói hợp tác lúc trước của cậu còn chứ?

- Ừm thì...

- Tớ cũng ghét Huế như cậu.

- Ok, hợp tác vui vẻ. Nghĩ ra cách tớ sẽ bảo.

- Ok, vậy nhé.

*Không phải mình tao ghét mày, Huế. Phải xem mày ăn ở thế nào đi.Hừ*

Thế là Nhã Linh lại có đồng minh. Liệu việc gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Ngày hôm sau

- My ơi, ra đây bảo

- Đây ,bảo đi.

- Lúc về ra sau trường nhá.

- Ok

Thấy lạ ,Khả Hân hỏi Trà My.

- Cậu thân với Nhã Linh hồi nào vậy?

- Bạn bè trong lớp với nhau mà. Tớ nói chuyện với bạn ấy xíu ,có sao đâu.

- Nhã Linh , tính khí xấu lắm. Cậu không nên chơi với bạn ấy đâu.

- Bạn ấy miệng chỉ hơi hỗn thôi chứ chưa từng hại ai. Cậu yên tâm đi.

- Ò...

*My dạo này lạ vậy nhỉ.*

*Tớ với bạn ấy không thân, chỉ là đồng minh căm ghét lớp phó thôi.Cậu mà biết chuyện này chắc cậu sốc lắm.*

Giờ ra về, sau trường

- Cậu nghĩ ra cách rồi hả?

- Chúng mình đổ keo xuống ghế nó đi.

- Ổn không đấy?

- Lần trước tao đổ tương ớt, có làm sao đâu?

- Thì ra là cậu.

- Không phải khen...

- Được. Nhưng liệu lần này bọn chúng có đề phòng không? Lần trước đã làm một lần rồi.

- Cũng qua lâu rồi , mới cả đổ keo không nhìn thấy đâu.Không phải lo

- Bao giờ làm

- Giờ thể dục.

- Nhưng lấy lí do gì? Đau bụng à?

- Không, lần trước lấy rồi. Mà năm ngoái tao trốn học hơi nhiều toàn lấy lí do đấy, thầy quen rồi sợ không cho.

- Nhưng năm nay giáo viên khác rồi.

- Ai bảo mày thế? Mấy hôm nọ là giáo viên dậy thay đấy.

- Thế á?

- Hôm nọ tao xuống xem thời khoá biểu ,tao thấy vẫn thầy cũ.

- Vậy cách nào?

- Đau chân đi.

- Nhưng... được không đó?

- Cứ dán băng gạt vào đi dép lê, giả vờ cả buổi là được.

- Nhưng ai diễn?

- Tao đi, mày đi đổ keo.

- Ok, nhưng keo gì? Keo dán giấy à?

- Keo con voi.

- Có nặng quá không? Cho nó bẩn quần là được rồi.

- Đi trả thù còn sợ nặng quá à?

- Nhưng... Đổ keo đấy bị bỏng có khi phải mời phụ huynh đấy.

- Không sao đâu. Nó mặc quần chứ có phải ở chuồng đâu mà bỏng được. Không phải lo.

- Ừ.

Giờ thể dục

- Hân xuống xin phép cho tớ nghỉ buổi này nhé.Nhã Linh đau chân, tớ ở cùng có gì giúp bạn ấy.

- Hà với Trang chơi với Nhã Linh mà. Hai cậu ấy còn không ở lại giúp.Cậu...

- Bạn bè với nhau cả mà. Tớ giúp bạn ấy có sao đâu?

- Ừ, thế cũng được. Tớ xuống đây, tí tớ xin phép cho.

Dưới sân

- Nhã Linh, Trà My đâu các em?

- Dạ Nhã Linh đau chân thầy ạ.

- Trà My bảo ở trên lớp giúp Nhã Linh đi lại. Linh chân đau đi lại bất tiện lắm thầy.

- Ừ, cả lớp vào học bài mới...

Bên dưới là một mảnh ồn ào.

- Sao Trà My nay tốt bụng vậy?

- Trà My tốt bụng với mọi người mà.

- Sao tự nhiên lại thân con Nhã Linh vậy?

- Cậu ghét Nhã Linh cũng đừng gọi cậu ấy là con chứ?

- Thế sao thân đấy?

- Dạo này tớ thấy Nhã Linh, Trà My hay nói chuyện với nhau mà. Chắc hai cậu ấy cũng chơi với nhau.

- Nghi nghi ta, xấu tính chơi với nhau à?

- Duy...

- Được rồi, tớ biết rồi.

- Cái miệng làm hại cái thân một lần chưa sợ.

- Haizz

Trong lớp

- Tao đi mua keo ,mày đi không?

- Một người đi thôi, tao ra coi có ai không cho mày.

- Ok

Giờ học thể dục kết thúc, các bạn nhỏ lần lượt lên lớp.

- Aaaaa.

Cả lớp nhìn về nơi có tiếng động thì thấy Huế chạy nhanh ra khỏi lớp.

- Chuyện gì vậy?

- Tớ cũng không biết

- Lớp phó đi đâu đấy?

- Tớ cũng không biết. Cậu ấy kêu lên rồi chạy đi đâu rồi ý.

- Chuyện gì vậy không biết?

Nhã Linh mặt không biểu cảm trong khi Trà My dường như vô cùng hoảng loạn.Cô bé không biết phần keo cô bé vừa nhỏ vào ghế đã khiến Huế bị bỏng.Cô bé cũng không biết cô bé đã bị Nhã Linh lừa rồi.

Một lúc sau, Huế đã rửa sạch tay lên lớp, tay cô bé đã bị bỏng một mảng.

- Có chuyện gì thế Huế?

- Tớ ngồi vào keo rồi.Giờ tớ về thay quần đây, tí nữa cô vào xin phép cho tớ nghỉ tiết nhé.

- Tớ đi cùng cậu.

- Thôi, tớ về đây.

Hà Linh, chạy theo sau , định dắt xe ra chở cô bé về. Phúc Dương cũng đi theo.

- Huế ơi, chờ tớ với.

- Cậu vào lớp đi, giờ địa đấy.

- Thôi ,tớ đi cùng cậu.Lên xe đi.

- Chắc tớ ngồi vào keo con voi rồi.

- Lên đi.

- Có keo sao mà ngồi được.

- Ừ nhỉ, tớ quên, thế vất xe ở đâu bây giờ. Thôi... À Dương dắt xe vào trường cho tớ.

- Huế có sao không?

- Dương vào lớp đi, tớ đi với Hà Linh.

- Ừ, có gì bảo tớ với nhé.

Hà Linh đi bộ cùng Huế về nhà. Lúc này ,trời nắng nhẹ nhàng nhưng nếu đi bộ thì khá xa nên khi về được đến nhà Huế thì hai cô bé đã rất mệt.

- Giờ tớ biết tại sao cậu lại phải xin nghỉ cả tiết rồi.Đi bộ quá là xa rồi.

- Có hoa quả dưới gầm bàn ý bỏ lên mà ăn, tớ thay quần chút đã.

- Ừ đi đi.

Hà Linh khá mệt vì cứ phải chạy theo Huế, cô bé thở rất mạnh ngồi ở bàn . Thấy mẹ Huế vào cô bé vội đứng dậy khỏi ghế.

- Hà Linh , sao cháu ở đây?

- Con đi với Huế về cô ạ.

- Giờ đang là giờ học sao lại về?

- Huế ngồi vào keo, bạn ấy về thay quần ạ.

- Sao đấy con ?Tay làm sao đấy?

- Con bị bỏng.

- Trời ơi, sao bỏng nặng thế này con? Hà Linh vào trong buồng lấy hộ cô cái hộp sắt ra đây.Trời ơi,làm sao lại bị bỏng nặng thế này.

- Con ngồi vào keo, con cho tay xuống xem cái gì nên bị bỏng.

- Đã rửa qua nước chưa?

- Dạ con rửa rồi.

- Sao đi học mà lại có keo? Keo ở đâu ra.

- Con cũng không biết.

- Hà Linh về lớp xin cho bạn Huế hôm nay nghỉ nhá.

- Con thay quần rồi con đi học.

- Tí nữa mẹ còn sức thuốc, tí nữa nó tấy lên đấy.Ở nhà một hôm đi.

- Nhưng sách vở của con.

- Để tớ mang đến đây cho.Cậu yên tâm đi.

Hà Linh xin phép ra về.Về đến lớp tiết học đó đã kết thúc. Giờ đã là giờ ra chơi.Thấy Hà Linh, các bạn túm lại hỏi tình hình.

- Huế có sao không ,Hà Linh?

- Bạn ấy bị bỏng , giờ ở nhà rồi.

- Sao tự nhiên lại bị bỏng thế?

- Bạn ngồi vào keo con voi đấy...Ai đổ keo xuống ghế bạn ấy thế hả?

Hà Linh thực sự tức giận. Không ngờ lớp mình lại có người chơi xấu như vậy.

Phúc Dương và Hà Linh đi nói với giáo viên chủ nhiệm. Trong lớp được một mảnh ồn ào.

- Chuyện này lớn rồi đây.

- Ai lại quá đáng như vậy?

- Khai thật đi, có phải cậu không, Nhã Linh?

- Cậu nghĩ ai cũng xấu như cậu à?

- Cậu mới xấu ý.

Mấy ngày hôm sau , Huế không đi học được. Các bạn rất lo lắng.Trà My dường như rất sợ hãi. Trong khi đó Nhã Linh lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

- Liệu Huế có sao không , Nhã Linh?

- Không sao đâu. Giờ mọi việc xảy ra rồi, cậu đừng có cuống ,mọi người phát hiện đấy.Thời gian này cũng đừng nói chuyện với tớ, tránh bị nghi ngờ.

- Nhưng...

Nhã Linh đi ra chỗ khác, không để Trà My tiếp tục nói.

- Các bạn ơi, chiều bọn mình đi thăm lớp phó đi.

- Ừ, đi đi.

- Ừ thế chiều bọn mình tập chung lại đi thăm Huế nhé. Tớ cũng lo cho bạn ấy nữa.

Chiều hôm đó, các bạn rủ nhau vào nhà Huế, thăm cô bé. Nhã Linh cũng đi, Trà My tuy sợ nhưng để không bị phát hiện cũng đến nhà thăm Huế.

- Cô ơi, cô Tú ơi...

- Ai đấy?

- Chú ơi, con là bạn của Huế, chúng con đến thăm bạn ạ.

- Ừ, vào đi. Nó ở trong nhà đấy.

- Dạ.

- Con chào chú.

- Con chào chú ạ.

Cả lớp vào trong nhà, đứng đầy cả nhà Huế. Thấy các bạn đến Huế cũng cố dậy đi ra ngoài.

- Sao lại ra đây? Vào nghỉ đi chứ.

- Tớ không sao. Sao lại rồng rắn sang nhà tớ thế này?

- Bọn mình đến thăm bạn. Bạn có sao không?

- Không sao. Tớ đau tí thôi. Mai đi học được rồi.

- Vậy hả? Thế thì tốt rồi...Bọn mình sẽ không để yên chuyện này đâu.

- Thôi có chuyện gì đâu mà.

- Cậu bị bỏng thế mà có gì đâu à?

- Lần trước là tương ớt, lần này lại là keo, để yên rồi không biết sẽ là cái gì nữa.

- Thôi được rồi. Đợi mai tớ đi học bọn mình thưa cô nhé.

- Tớ với Dương báo cô rồi. Cậu không phải lo.

- Vậy hả...

- Cậu có đau lắm không?

- Không sao đâu.

- Lúc nào cũng không sao, không sao.

Hà Linh tức đến phát khóc. Cô bạn ngồi cùng bàn của cô bé giờ lại bị như vậy.Cô bé thật sự quá ấm ức rồi. Cô bé thề, không thể để yên chuyện này.

- Lớp phó mau quay lại chỉ huy lớp mình đi.

- Đúng đấy, đúng đấy

- Không có bạn, lớp chả làm gì lên hồn cả.

- Huế mai khỏi đi học lại nha.

- Được rồi, các bạn. Tớ có bị thương sắp chết đâu mà các bạn.. thấy ghê vậy.

- Cậu là chỉ huy của 7a2 sao mà không ghê. Mau khỏi đấy.

- Được rồi.

- Các bạn bỏ hoa quả dưới gầm bàn lên mà ăn, nay tớ đau không lấy hộ các bạn được.

- Tụi tớ tự lấy được. Có phải què đâu, lớp phó.

Cả lớp cười ầm lên. Mọi người nói chuyện với nhau rất rôm rả, còn không ngừng trêu nhau khiến tiếng cười trong căn nhà nhỏ vang lên không ngừng. Chơi được một lúc thì các bạn cũng xin phép ra về, dù có chút tiếc nhưng vẫn lần lượt chào tạm biệt Huế.

- Mai phải đi học đấy, lớp phó.Cả lớp đổ đốn quá rồi.

- Haha, mai Dương qua chở tớ đi học nữa nhớ. Tớ đau nên chưa đi xe đạp được.

- Ok, tuân lệnh lớp phó đại nhân.

- Thôi bọn tớ về đây, mai gặp ở trường nhé

- Được.

- Các bạn của con vui thật đấy.

- Ở lớp con lúc nào cũng vui thế mẹ ạ.

- Mai đi học phải điều tra xem bạn nào làm thế nhé. Có gì cứ về bảo mẹ. Mẹ lên tận trường đòi công bằng cho.

- Dạ, mẹ.

Ngày hôm sau

- Huế đi học rồi à em?

- Dạ cô.

- Cô nghe các bạn nói rồi. Nhưng hôm nay trong tiết cô không tiện nói , ai làm thì tự giác nhận lỗi đi. Cô cũng không mong muốn là thành viên của lớp ta hại bạn, nhưng nếu trong lớp có người muốn hãm hại người khác thì phải chịu trừng phạt.

Trà My run như cầy sấy. Tay nắm chặt đến nỗi từng móng tay đâm xuyên qua thịt nhưng cô bé không bận tâm. Điều cô bé sợ cuối cùng cũng đến.

Giờ ra chơi

- Huế ơi, xuống căng tin đi.

- Tớ...

- Sao thế?

- Tớ đi lại bất tiện lắm.

- Thôi để tớ mua mang lên cho cậu.

- Không cần đâu. Tớ...

- Tớ bao mà. Ăn đi nha, cho tớ vui.

- Ừ

*Con nhỏ đó bị nặng thế à? Con nhỏ My ra tay tàn độc vậy. Haizz... Nhưng đó là điều nó đáng phải nhận.*

Mọi chuyện vẫn không điều tra ra cho đến khi My không chịu nổi áp lực định tự thú thì người chẳng may chứng kiến đột ngột nói ra.

- Hà Linh ơi, tớ bảo này.Thật ra tớ biết thủ phạm đổ keo là ai.

- Là ai?

- Là... là...

- Cậu nói đi

- Là Trà My.

- Cậu nói cái gì?

- Là Trà My làm chuyện đó.

- Sao bây giờ cậu mới nói?

- Tớ, tớ nghe bạn tớ bên lớp bên nói vậy.

- Bạn nào.

- Nam a1 á.

- Tớ biết rồi, cậu vào lớp đi.

Giờ Văn

- Cô ơi, em xin phép ra ngoài.

- Ừ, Hà Linh đi đâu vậy?

- Em đi vệ sinh ạ.

- Ừ đi đi.

Sân thể dục

- Thầy ơi, cho em xin vài phút được không ạ?

- Có chuyện gì vậy?

- Em có chuyện rất gấp, cần gặp bạn Nam của lớp thầy.

- Em là Hà Linh của a2 à?

- Dạ , chuyện gấp lắm, xin thầy.

- Được rồi, Nam qua đây có bạn gặp này.

- Ghê quá , ghê quá, có gái tìm kìa.Nam ơi ra gặp người ta đi kìa.

Một bạn nam khá đẹp trai chạy về phía Hà Linh.

- Cậu tìm tớ?

- Tớ nghe Việt nói cậu biết chuyện lớp tớ?

- Chuyện gì?

- Huế, lớp phó lớp tớ bị đổ keo...

- À, nghe nói là Trà My gì đấy.

- Cậu có thể kể tớ nghe cậu nhìn thấy ở đâu không?

- Hôm nọ tớ đi xin phấn cho lớp đi ngang qua lớp cậu thì thấy hai bạn nữ. Người thì ngồi nhìn lên bảng, người thì làm gì đó. Hôm nọ tớ nghe Việt bảo lớp phó lớp cậu ấy bị đổ keo. Tớ kể chuyện đó cho cậu ấy. Cậu ấy hỏi tớ là ai. Tớ cũng không biết. Cậu ấy cho tớ xem các bạn nữ lớp cậu, tớ chỉ ,thì nghe Việt nói người tớ nhìn thấy có tên là Trà My...

- Cảm ơn cậu.

Nam chưa nói song Hà Linh đã chạy đi mất.

- Wow ,có bạn nữ theo đến lớp cơ à Nam.

- Hà Linh của a2

- Wow, Hà Linh của a2 luôn.Ghê thế.

- Cậu ấy hỏi ai đổ keo cho lớp phó lớp bạn ấy thôi.

- Thật không đấy?

- Mới bay lớn, toàn nghĩ vớ vẩn thôi.

Nam dùng tay du đầu bạn nam đó.

Vào lớp, Hà Linh thật sự tức giận, định nói với cả lớp Trà My là thủ phạm.Nhưng nhìn thấy Huế cô bé lại thôi.

- Trà My ra đây tớ bảo.

- Cậu bảo gì tớ vậy, Hà Linh?

- Ra sau trường đi.

Trà My thấy được dường như chuyện không lành nhưng vẫn theo Hà Linh ra sau trường.

- Chuyện gì vậy ,Hà Linh?

Hà Linh dơ tay tát một cái vào mặt Trà My.

- Cậu có còn là con người nữa không My? Sao cậu làm vậy chứ hả?

- Hà Linh, cậu làm gì vậy?

- Tớ làm gì à? Có phải cậu đổ keo vào ghế của Huế không?

- Tớ...tớ không có.

Lúc này, trong đầu Trà My không ngừng vang lên những lời nói của Nhã Linh "Không được nhận.Cậu phải từ chối bằng mọi cách. Cậu nhận là cậu thua. Cậu nhận là cậu sẽ bị mọi người khinh bỉ."

- Cậu còn chối được à? Việc cậu làm có người nhìn thấy rồi...

Hà Linh thực sự tức giận, nói không lên lời, dùng con mắt có chút nước nhìn Trà My.

- Cậu có phải là con người không? Cậu có biết bạn ấy bị bỏng cả lòng bàn tay, đằng sau cũng bị bỏng. Nghe mẹ cậu ấy nói vì chuyện này cậu ấy đã đau mấy ngày liền. Chiếc quần dính keo cũng phải bỏ đi. Cậu cũng biết nhà cậu ấy khó khăn mà. Sao cậu có thể làm vậy chứ?

- Ai bảo cậu ấy cho tay xuống chứ?

- Cậu có thể nói được câu đó hay sao,Trà My? Bọn tớ đối xử với cậu thế nào? Huế đối xử với cậu thế nào?

Hà Linh nắm lấy bả vai, không ngừng rung lắc Trà My.Cô bé rất bức xúc. Không ngờ trong lớp lại có người độc ác như vậy. Có thể làm ra chuyện hãm hại người khác như thế.

- Tớ làm vậy đó. Thì sao?

- Sao cậu có thể làm vậy hả?

- Vì tớ căm ghét con nhỏ đó.

- Huế làm gì cậu chứ hả?

Hà Linh xô My ngã. My rất đau nhưng vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì ,ngồi đó xoa hết bụi bẩn trên tay, nhìn Hà Linh với con mắt đầy giễu cợt.

- Là do các cậu hại nó thôi.

My đứng dậy, vào nhà xe dắt xe về.

Hà Linh như bị vắt kiệt hết sức lực, ngồi bệt xuống đất, khóc rất thê thảm.Phúc Dương cảm thấy chuyện chẳng lành liền chạy đi tìm Hà Linh.

- Cậu không sao chứ, Hà Linh?Sao lại ngồi ở đây thế này.

Hà Linh đứng dậy ôm Phúc Dương khóc lớn. Cô bé quá uất ức rồi. Việc này ngoài sự chịu đựng của cô bé.

- Thôi.Không sao, không sao đâu.

Hà Linh khóc lớn ôm lấy cậu, Phúc Dương không biết phải làm gì nữa. Tay chân cũng chẳng biết để đâu cho hợp lý. Một lúc lâu sau , cậu mới vỗ lưng Hà Linh an ủi.

Hà Linh khóc một hồi kiệt sức.Cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hết rồi.

- Xin phép cho tớ, tớ về đây.

- Để tớ lên lấy cặp cho. Tớ đưa cậu về.

- Ừ.

Hà Linh khóc đã hết sức, giờ người cô bé xanh như tàu lá chuối. Ngồi sụp xuống đất chờ Phúc Dương.

- Hà Linh mệt ,tớ đưa cậu ấy về. Các cậu xin phép cho bọn tớ nhé.

- Ok, về đi.

Phúc Dương lấy cặp cho Hà Linh rồi chạy vội xuống dưới.

- Nhã Linh, tí tớ về không kịp thì cầm hộ tớ cặp về nhé.

- Ừ.

*Thằng bé này, làm gì vậy không biết*