Đúng như cô nghĩ, cô ta đang cho virus xâm nhập vào phá hỏng các tài liệu quan trọng trong công ty, Trần Anh quan sát laptop thì thấy hình như cô ta đột nhiên bất ngờ cô nhếch mép.
"Làm sao vậy cảm thấy cậu rất tươi tắn nha" Đột nhiên Linh Vũ từ đằng sau lên tiếng khiến cô giật mình lập tức đóng laptop lại.
Sao đó Linh Vũ kêu cô đến nhà bếp ăn cơm, lúc ăn cơm Linh Vũ bắt chuyện với cô rất nhiều như đang dò hỏi cái gì đó như là muốn tự cô khai mình là kẻ trừng phạt, nhưng với sự nhạy bén của mình cô bình tĩnh trả lời từng cái một thấy cô không bị mất lừa Linh Vũ đành bỏ cuộc.
Ăn một hồi thì cũng xong bữa cơm nhưng trời vẫn cứ mưa rất lớn Trần Anh đành mặt dày sinh Linh Vũ cho mình ngủ nhờ một đêm nàng không nói gì nhanh chóng đồng ý.
Cô hỏi nàng có phòng nào cho khách hay không, nàng gật đầu đưa cô đến đó nàng cũng về phòng của mình ngủ, cô lại tiếp tục lấy laptop ra quan sát, cô ngạc nhiên lần này là hai người chứ không còn một mình cô thư ký kia nữa.
"Anh Quốc Khải lần này bọn chúng có tận hai người một đàn ông và phụ nữ" Trần Anh quan sát kĩ một chút có thể thấy được còn có một nhân viên bị họ đe dọa làm gì đó theo như cô để ý thì nhân viên đó là chủ nhân của cái máy tính đó, cô liền báo cáo cho Quốc Khải.
Tầm vài phút sao đã có 5 đến 6 người bước vào công ty là người của Nam Khánh đến để làm chậm trễ việc bọn chúng đang làm người đàn ông vừa núp vừa tức giận nói:"Con mẹ nó sao cô không đóng cửa công ty lại hả".
Cô thư ký tức giận phản bác:"Anh là người vô sau tôi mà anh nói gì hả anh thích đỗ thừa lắm à tên khốn này biết vậy tôi đã làm nhiệm vụ này đơn độc rồi, lần sau có cho tiền cũng không bắt anh chung đội với tôi, đồ ăn hại".
Khi họ còn đang cãi nhau thì nhưng người Nam Khánh kêu đến cũng vào đến họ cãi nhau không quá to nên trong phòng không ai nghe thấy, Nam Khánh từ xa chỉ dẫn cho nhân viên của mình làm việc đầu tiên là lấy USD ra, sau đó rời đi đến công ty của cậu.
Thấy USD của mình bị lấy đi mất mà không làm gì được hai tên kia lập tức hoảng:"Không ổn mất cái USD không lấy được tài liệu của công ty này về cho chủ tịch coi như chúng ta toang đấy".
Vậy là cô và Quốc Khải điều suy đoán sai rồi họ là đánh cắp dữ liệu chứ không phải là phá hư nó, làm việc bao nhiêu năm đây là lần đầu Quốc Khải đoán sai chắc là do tai nạn xe năm đó đã ảnh hưởng đến bộ não của anh một cách mạnh mẽ.
Quốc Khải kể rằng vào 2năm trước khi anh dang chạy xe trên đường vận tốc rất chậm anh luôn tuân thủ theo luật dao thông, vào một hôm định mệnh đó anh đang chạy xe rất bình thường đột nhiên từ con hẻm có một chiếc xe lao nhanh ra đâm thẳng vào xe anh.
Ngay chỗ mà anh ngồi lúc bị đâm vào cơ thể anh nhue bị nghiền nát máu từ đầu không ngừng chảy ra, đầu óc quay cuồng khiến anh choáng váng, lúc anh gục không chịu nổi gục đầu xuống vô lăng đôi mắt anh hướng ra ngoài.
Đôi mắt mờ đi khiến anh không thể thấy rõ nhưng anh khẳng định đã có một người mặc bộ vest rất lịch lãm đúng trên lề đường nhìn thấy anh cười ,anh không kịp nhìn rõ thì mặt đã trở nên nặng trĩu ngất liệm đi.
Khi tỉnh dậy thì anh đã ở bệnh viện bác sĩ bảo đầu anh bị va chạm mạnh khiên não bộ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến để lại triệu chứng chỉ có các bác sĩ tài giỏi mới có thể giải quyết.
Đây là tình huống đặc biệt nên các bác sĩ thường không thể làm gì cả, nhưng gia đình anh đã đưa anh gặp hết bác sĩ này đến bác sĩ khác nhưng điều không thể làm được gì, mõi lần đến anh chỉ nhận được hai từ khiến anh tuyệt vọng mãi mãi là xin lỗi.
Cho đến khi anh sắp bị ám sát thì mới cảm ấy mạng sống rất quan trọng với mình, anh đã cầu cứu cô và đồng bọn, từ lần cô giúp anh, anh đã hứa rằng sẽ phải sống thật tốt để giúp cô và đồng bọn