Con Trai Cả Của Công Tước Trở Thành Quân Nhân

Chương 4

Có lẽ đứa nhỏ đã nghĩ rằng đây là hy vọng cuối cùng của mình, nên đã tự bước ra và đi theo Jaiden đến phòng huấn luyện riêng.

Khi đến nơi, Aiden nhìn anh với ánh mắt tò mò.

“Tại sao lại ở đây…?’’

“Cầm lấy kiếm.”

“Vâng?”

Aiden nghiêng đầu thắc mắc khi thấy Jaiden bất ngờ ném cho mình một thanh kiếm gỗ có lõi sắt.

“Vung nó đi.”

Aiden ngập ngừng nhìn Jaiden đầy khó hiểu. Cậu không hiểu tại sao Jaiden lại ném cho mình thanh kiếm gỗ nhỏ nhất trong phòng. Cũng không khỏi bối rối khi được gọi đến đây chỉ để vung kiếm. Nó khiến cậu khó hiểu.

“Mau lên.”

Việc Jaiden thúc giục, khiến lông mày Aiden phải nhíu lại. Tuy vây, cậu vẫn làm theo lời anh trai. Nhưng khi cậu vừa vung kiếm, Jaiden không khỏi cau mày nhìn cậu.

“Đừng làm qua loa, hãy vung kiếm một cách nghiêm túc và làm cho đúng.”

Nghe lời anh trai, Aiden chỉnh lại tư thế và động tác khi cậu vung kiếm. Nó cũng cho thấy, cậu đã nắm vững kiếm thuật cơ bản.

Jaiden lầm bầm khi nhìn vào cảnh đó.

“Còn những giọng nói thì sao?”

“Nó tệ hơn.” Aiden nghẹn ngào đáp lại.

Jaiden gật đầu.

“Từ bây giờ, anh sẽ dạy cho em một kiếm kỹ. Hãy chắc chắn em làm theo những gì anh làm.”

Aiden đưa đôi mắt đẫm lệ lặng lẽ nhìn anh trai. Sau đó, Jaiden từ từ thở ra và chậm rãi vung kiếm.

Anh chuẩn bị dạy cho Aiden thức thực sự của của Kiếm thuật sư tử mà anh học được trong bản thử nghiệm Beta.

Anh di chuyển chậm rãi, biểu diễn ra Kiếm Thuật Sư Tử Trắng. Một loại kiếm thuật chỉ có gia chủ mới có thể tiếp cận và được học. Dù chưa thể sao chép được tinh hoa của nó, ít nhất Jaiden vẫn có thể bắt chước nó về hình thức.

Khi Aiden nhìn vào động tác của anh trai, ánh mắt của cậu bắt đầu thay đổi. Cậu quan sát kiếm thuật mà Jaiden đang thể hiện và thì thầm gì đó.

Đôi mắt Aiden trở nên vô hồn khi cậu bắt đầu làm theo và bắt chước Kiếm thuật sư tử trắng.

“Đây là hiện tượng đồng hoá sao?”

Jaiden nhìn Aiden và đoán rằng suy nghĩ của mình là đúng. Sau tất cả, Aiden trông như có thứ gì đó đã dung nhập vào bên trong cậu. Mặc dù Jaiden chỉ biểu diễn đến nửa đầu của bộ kiếm thuật, nhưng Aiden vẫn tiếp tục hoàn thành được nửa sau của kiếm thuật mà không cần bắt chước Jaiden.

“Có vẻ như mình đã đúng. Đây là linh hồn của thần thần thú đã ký khế ước với vị gia chủ đầu tiên của gia tộc. Và linh đó đang đồng hoá vào cơ thể Aiden khi cậu tái hiện lại kiếm thuật của vị gia chủ quá cố."

Có lẽ linh hồn này mạnh mẽ và cao cấp đến mức đã thoát khỏi các phép thuật được đặt trong dinh thự. Và bởi vì phải chờ đợi quá lâu, nên linh hồn này đã bắt đầu phai nhạt.

Nhưng dù linh hồn đã yếu đi một chút, thì việc phát hiện nó là rất khó khăn, ngay cả đối với người có trình độ bậc thầy. Vì thế mà nó không bị gia chủ hiện tại phát hiện.

Và lúc này, linh hồn đó đã hoàn toàn đồng hoá với Aiden nhờ kiếm thuật sư tử trắng. Tài năng thiên bẩm kết hợp với linh hồn của vua sư tử trắng khiến Jaiden cảm nhận rằng, anh đang chứng kiến hình thái hoàn hảo nhất của kiếm thuât.

“Một đứa nhóc có tài nhưng lại thiếu may mắn.”

Anh thở dài khi nhìn Aiden di chuyển trong trạng thái đồng hoá. Những gì anh làm được lúc này chỉ là vung kiếm.

Nhận thây tài năng phi thường của Aiden, Jaiden biết mình không thể so sánh với cậu. Ngay cả cảm giác ghen tị cũng chỉ thoáng qua trong đầu một cách ngắn ngủi.

Tuy nhiên, anh biết rằng những người khác sẽ không giống mình. Trong gia tộc này, hoặc có lẽ là trên cả lục địa, những người có tài năng gần mức thiên tài chắc hẳn sẽ vô cùng ghen tị với người có tài năng, thì những người khác sẽ ghen tị gấp bội với người như Aiden.

Jaiden có thể dễ dàng đoán rằng sự thất vọng và ghen ghét có thể đẩy một thiên tài như Aiden đến bờ vực cái chết.

Nhưng Jaiden thì khác, anh biết rõ cơ thể này chẳng có chút tài năng nào. Bất kể ra sao, miễn là anh vẫn có thể tưởng tượng và mơ về cơ thể thực của mình từ thế giới thực thì anh sẽ ổn.

“Hoo! Hoo! Hoo!”

Dù vậy, anh vẫn tiếp tục vung kiếm để xua đi chút ghen tị còn sót lại mỗi khi anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy Aiden từ xa. Kiếm thuật cơ bản là thứ hoàn hảo để loại bỏ những suy nghĩ vô ích.

Chỉ là sự lặp lai đơn giản của các động tác để tạo ra một đường kiếm hoàn hảo, nhưng càng đơn giản, tư thế của anh càng trở nên hoàn hảo hơn.

Những kinh nghiệm dồi dào từ kiếp trước của anh, đặc biệt là trải nghiệm quan sát kiếm thuật của các bậc thầy, đã thấm vào từng nhát kiếm anh vung.

“Như thế này chăng?”

Jaiden nhớ lại kiếm pháp của một trong những bậc thầy đã cùng chiến đấu với anh trên chiến trường. Khi tiếp tục vung kiếm, anh vô thức kiểm tra và rà soát lại động tác của người đó cũng như của chính mình.

Trên thực tế, ngay cả người có tài năng như Aiden cũng phải vung kiếm vô số lần để khắc sâu nó vào trong cơ thể. Thiên tài cũng như vậy nên không còn cách nào khác ngoài kiên trì thực hành.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên, là Jaiden có thể theo kịp tốc độ của Aiden dù chỉ đang luyện tập kiếm thuật cơ bản.

Anh chỉ đang khắc sâu kiếm thuật vào trong cơ thể mình. Và khác với việc khắc sâu kiếm thuật sư tử trắng, một kiếm thuật phức tạp hơn nhiều so với kiếm thuật sư tử, việc khắc sâu kiếm thuật cơ bản lại trở nên cực kì dễ dàng đối với anh.

“Hoo…. Em xong chưa?”

“…. Rồi.”

“Không còn hồn ma nào nữa đúng chứ?”

Aiden gật đầu đáp lại. Jaiden mỉm cười khi nhìn cậu rồi hỏi tiếp.

“Em sẽ tiếp tục luyện tập chứ?”

“Em nghĩ là nên.”

“Vậy thì đến đây mà luyện.”

Aiden mở to mắt khi nghe lơi của Jaiden.

“Em có thể làm thế sao?”

“Ừm. Nhưng em phải trải qua một số buổi huấn luyện từ anh.”

“Huấn luyện?”

Aiden nghiêng đầu, trông như đang thắc mắc anh sẽ dạy điều gì. Aiden nhìn Jaiden với ánh mắt ngây thơ, nhưng Jaiden phải kiềm chế lắm mới không đấm cậu ta. Sau đó, anh nói:

“Rất đơn giản. Em chỉ cần đấu một trận với anh.”

“Sao? Nhưng mà…”

“Phòng huấn luyện của em dù sao cũng đang bị các hiệp sĩ sử dụng.”

Thông thường, các hiệp sĩ không thể sử dụng phòng huấn luyện riêng của con cháu gia tộc. Nhưng việc Aiden là người nhỏ tuổi nhất, luôn ở lì trong phòng và không có mối quan hệ nào, khiến các hiệp sĩ cả gan làm việc táo bạo như vậy với phòng huấn luyện leonhardt.

“Em thấy khoẻ hơn rồi đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy thì cầm lấy kiếm của em.”

Jaiden cười gian xảo khi ra lệnh cho cậu.

“Anh chỉ cần vài ngày thôi. Trong vài ngày dó, anh sẽ thay dổi hoàn toàn tính cách yếu đuối của em, thấm sâu vào tận sương tuỷ.”

“Cái…. Anh nói gì vậy…?”

Mắt Aiden đầy sợ hãi khi nhìn Jaiden. Tuy nhiên, cậu vẫn lao lên sau khi vào tư thế. Jaiden thẫn thờ nhìn cậu, theo phản xa chặn lại những đòn tấn công của Aiden.

Mặc dù đã tái sinh, nhưng những kí ức về việc bị vùi dập và lăn lộn trên chiến trường vẫn còn nguyên vẹn trong đầu anh. Dù là cưỡng ép, Jaiden vẫn là người đã đạt đến giai đoạn thứ 5. Vì vậy, việc đối phó với một thiên tài như Aiden, với anh vẫn là điều dễ dàng. Jaiden liên tục đẩy lùi Aiden bằng những mánh khoé xảo quyệt, các đòn tấn công bất ngờ và kỹ thuật gϊếŧ chóc được rèn giũa qua kinh nghiệm thực chiến.

“Hộc…Hộc…”

“Chỉ có vậy thôi sao? Có lẽ đây là lí do tại sao mẹ em lại chết?”

“Khụ! Anh!”

“Thật đáng thương. Mẹ em chắc đang khóc ở thế giới bên kia.”

Jaiden cố ý nói ra những lời lẽ cay độc và kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu bé đang kiệt sức trước mặt anh đứng dậy lần nữa. Anh biết rằng điều mà thằng nhóc này cần bây giờ là một cái lưỡi độc địa. công việc hiện tại của anh là loại bỏ đi tín cách yếu đuối đang kìm hãm tài năng của Aiden. Điều này là cần thiết ngay cả khi Aiden sẽ trở thành quái vật sau này.

‘Dù sao thì em ấy cũng sẽ trở thành quái vật thôi.’

Khi vô số quái vật như chó dại tràn vào, con người buộc phải trở nên tàn nhẫn để sống sót. Anh thà để Aiden chịu đựng sự độc ác từ ban đầu để em ấy nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Vậy thì, đến đây.”

Aiden tiến lên theo lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Jaiden, nhưng cuối cùng cậu vẫn bị Jaiden, người có kinh nghiệm dày dặn, hạ gục. Jaiden có hàng trăm chiêu thức đã học trên chiến trường, vì thế anh sẽ không để bị đánh trúng ở cùng một chỗ. Ít nhất, Jaiden muốn hành hạ và rèn luyện Aiden cho đến năm sau, trước khi anh rời khỏi dinh thự.

Thực tế, kỹ năng của Jaiden vẫn vượt trội hơn Aiden. Nhưng anh biết rằng sớm muộn gì chuyên môn của mình cũng sẽ không đủ nữa.

Cuối cùng, Jaiden vươn vai khi nói với cậu.

"Mỗi sáng bảy giờ đến đây. Sáng tự luyện tập, chiều đấu thử như thế này."

Jaiden quay trở về phòng mà không chờ nghe câu trả lời của Aiden.

Ngày hôm sau, khi Jaiden đến phòng tập, cậu em út đã ở đó rồi. Có vẻ như Aiden đã đến sớm hơn để luyện tập.

"Em đến sớm à?"

"...Vâng."

"Vậy thì, chúng ta bắt đầu luyện tập chứ?"

Jaiden luyện tập kiếm thuật cơ bản với một nụ cười sảng khoái trên khuôn mặt. Aiden cũng bắt đầu tập nửa đầu của Kiếm Thuật Sư Tử.

Thỉnh thoảng, Aiden sẽ tiến lại gần và hỏi Jaiden xem tư thế của cậu có đúng hay không. Jaiden sẽ chỉ cho cậu tư thế và động tác chuẩn của Kiếm Pháp Sư Tử từ đầu đến cuối, rồi sau đó quay lại luyện tập kiếm pháp cơ bản của mình.

Và vào buổi chiều, là thời gian đấu tập. Jaiden không phải kiểu người thích nương tay… Không, anh đã có một khoảng thời gian thỏa mãn khi huấn luyện em trai mình. Anh thậm chí còn để Aiden trải qua những điều mà cậu chỉ có thể trải nghiệm trong thực chiến.

Ngày hôm sau, Jaiden cũng làm điều tương tự.

Rồi Aiden hỏi anh về điều mà cậu đã thắc mắc bấy lâu.

“Anh, tại sao anh không tập Kiếm Thuật Sư Tử?”

Đôi mắt Aiden mở to đầy tò mò. Bởi lẽ, cậu chỉ thấy Jaiden luyện kiếm thuật cơ bản mỗi ngày.

Jaiden chỉ cười gượng rồi trả lời.

“Nó không hợp với anh.”

“Sao ạ?”

Aiden nghiêng đầu khó hiểu. Có vẻ cậu không thể hiểu lời Jaiden nói.

“Kiếm Thuật Sư Tử không hợp với anh.”

Aiden không khỏi ngạc nhiên. Cậu không thể tin vào những gì Jaiden vừa nói. Với Aiden, kiếm thuật cơ bản chỉ là một thứ gì đó rất đơn giản. Tuy nhiên, với người khác, nó có thể là một kỹ thuật khó và cao cấp. Nhưng vì còn quá nhỏ, Aiden vẫn chưa hiểu được điều này.

“Có thể anh không có tài cán gì, nhưng Kiếm Thuật Sư Tử vốn dĩ là một kỹ thuật không phù hợp với anh ngay từ đầu. Đó là lý do anh luyện kiếm thuật cơ bản.”

"Không thể nào. Nhìn kiếm pháp của anh hai..."

Aiden lẩm bẩm những lời cuối cùng khi nhìn vào thanh kiếm của Jaiden. Những động tác gọn gàng, mượt mà của anh tuyệt đến mức Aiden đã lấy nó làm mục tiêu hiện tại của mình. Thậm chí con sư tử bên cạnh cũng nói rằng kiếm thuật của anh không hề tệ chút nào.

Tuy nhiên, điều đó chỉ là ổn so với tuổi hiện tại của anh. Cuối cùng, giới hạn do tài năng của Jaiden đã được làm rõ. Nhưng con sư tử không thể nói điều này với Aiden vì cậu vẫn chưa nhận ra rằng trình độ kiếm thuật của Jaiden sẽ dần giảm sút theo thời gian.

"Thôi, chuyện là vậy đó. Dù sao anh cũng chỉ luyện tập thế này vì anh không hợp với Kiếm Thuật Sư Tử, nên đừng bận tâm quá."

"...Vâng."

Aiden miễn cưỡng trả lời, như thể cậu vẫn chưa hiểu hết lời của anh, Jaiden đã lên tiếng, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ để chuyển chủ đề.

"Mà này, em nghĩ hôm nay em có thắng được không?"

"Hôm nay em nhất định phải thắng!"

Jaiden cười nhếch mép, trong khi vung kiếm. Anh thấy Aiden có chút đáng yêu với đôi bàn tay siết chặt đầy quyết tâm giành chiến thắng hôm nay.

"Anh đang mong chờ đây."

Nói xong, Jaiden quay lại luyện kiếm pháp cơ bản. Aiden cũng nhặt thanh kiếm lên. Hai người họ bắt đầu buổi tập luyện lặp đi lặp lại.

Cứ như thế, họ duy trì thói quen đơn giản và lặp đi lặp lại, tự luyện vào buổi sáng và đấu với nhau vào buổi chiều.

Ngày dần trôi qua thành một tháng. Và một tháng thành hai tháng.

Hai tháng sau khi Jaiden và Aiden bắt đầu luyện tập, dường như những người khác tin rằng cậu đã hồi phục phần nào. Không biết đó có phải là quyết định của gia chủ hay không, nhưng họ đã được phép tiếp tục việc giáo dục tư thục buổi sáng, Điều mà trước đây đã bị dừng lại.

Vì vậy, buổi tự luyện và trận đấu của họ được dời lại vào buổi chiều và tối. Hiện tại, cả hai đều tuân theo một lịch trình khá chặt chẽ. Dù vậy, Jaiden và Aiden vẫn hoàn hảo duy trì lịch trình mà không lãng phí chút thời gian hay công sức nào.

Và cứ thế, thời gian trôi qua thật nhanh.