Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 20

Để phá vỡ sự ngượng ngùng, thanh niên đầu trọc hỏi Đường Tiêu có kế hoạch gì không, thế là cô phát đoạn ghi âm này lên.

"Tôi và bạn trai tôi tình cảm rất tốt, hơn nữa nghe nói thành phố Trích Tinh có một căn cứ lớn cho người sống sót, vì vậy muốn nhanh chóng đến đó." Đường Tiêu nghiêm túc nói dối.

Sự thật là ngay ngày hôm qua, trò chơi bất ngờ xuất hiện thông báo, tuyên bố thành phố Trích Tinh sẽ mở điểm cung cấp, cung cấp tiếp tế cho những người chơi đã sống sót một tháng.

Tất nhiên đồng thời cũng gửi đến một đoạn ghi âm... nhưng lúc này, "người yêu" đang ở đâu đã không còn quan trọng nhất nữa, Đường Tiêu lặng lẽ nhét súng vào thắt lưng nhưng bàn tay khẽ run vẫn tiết lộ tâm trạng kích động của cô.

Điều quan trọng là tiếp tế, tiếp tế! Điều đó có nghĩa là gì? Vũ khí, áo giáp, thức ăn, tiền trò chơi!

Quan trọng nhất là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi!

Một tháng trước, vừa mới thoát khỏi phó bản, cô tưởng rằng mình sẽ thoát khỏi chế độ trả tiền để thắng trong trò chơi, bước vào chế độ người dân thường, nhưng cô đã sai.

Rõ ràng cô đã vào chế độ ác mộng.

Không có hỗ trợ tiếp tế và các đặc quyền trò chơi cũng không sao, áp lực mà người chơi phải chịu lại không ít đi chút nào. Ví dụ như - đầy rẫy các phó bản.

Giáp hỏng rồi, không sao, súng hỏng rồi, cũng không sao, chúng ta vẫn còn zombie mà!

"Dù sao hiện tại thành phố Truy Dương cũng nguy hiểm khắp nơi, đúng không?" Đường Tiêu nở nụ cười tang thương.

Bây giờ thậm chí cô không dám vào cửa hàng tiện lợi bên đường, sợ rằng vừa bước vào đã kích hoạt phó bản kỳ quái nào đó, khi thì đi cứu bánh mì, khi thì đi tìm khoai tây chiên, còn phải đánh nhau sống chết với zombie.

Quan trọng nhất là trong phó bản đánh zombie lại không, tăng, điểm!

Thanh niên đầu trọc gật đầu: “Cô nói có lý. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trần Quang, còn cậu ấy là Chu Béo, tên đầy đủ là Chu Bảo. Chúng tôi đều là những người trốn ra được. Mục đích là tìm thêm nhiều người, cùng nhau đến nơi an toàn. Cô gái, cô tên là gì?”

Đường Tiêu đặt súng xuống, hít hít mũi: “Tôi tên là... trên xe có đồ ăn không?”

“Có, trong cốp xe có nước và thức ăn... dĩ nhiên là được, chúng tôi mang nhiều lắm... không vội, cô cứ từ từ mà ăn.”

Im lặng một lúc, Trần Quang không nhịn được hỏi: “Cô trốn từ đâu ra, súng lấy ở đâu? Trên đường có nguy hiểm không? Vừa rồi nhìn cô bắn nát đầu rất thuần thục, trước kia cô là cảnh sát à?”

Uống một hớp nước khoáng lớn, cuối cùng Đường Tiêu cũng cảm nhận được cảm giác no bụng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Tôi chỉ là người bình thường, từ khu Tây thành phố ra.”

Trần Quang thở dài: “Đúng vậy, ai mà trước khi virus bùng phát chẳng phải là người bình thường? Khu Tây thành phố bây giờ thế nào, còn nhiều người sống không?”

“Người sống?” Đường Tiêu lắc đầu: “Một tháng nay, hai người là cặp người sống đầu tiên mà tôi gặp.”

Thời gian qua cô gặp phải không phải là zombie thì là biến dị thể. Ngay cả NPC trong phó bản cũng thuộc loại sinh vật hiếm.

Cô chơi game di động mười mấy năm, kinh nghiệm chiến đấu tích lũy được không bằng trong hơn một tháng này. Mỗi ngày trong phó bản thu được súng đạn, đổi lại thời bình cũng đủ để cô bị giam cầm vô thời hạn.

Đường Tiêu xé một túi bánh mì: “Ngày nào cũng đánh zombie không phải là điều tôi muốn, nhưng mà... cẩn thận, phía trước có người.”