Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 19

Không gian rộng lớn chỉ có tiếng rêи ɾỉ của zombie đáp lại.

Khác hẳn với chàng thanh niên đầu trọc gầy gò, người đang lái xe là một chàng trai mập mạp đội mũ dày, mặt nhăn nhó: "Anh Quang, anh nói trong thành phố này không còn ai sống sót sao?"

"Nói phết. Chỉ là người sống đều trốn trong nhà, không ai dám ra ngoài."

Chàng trai mập thở dài, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại: "Tôi cảm giác như đang mơ vậy, sao thế giới lại đột nhiên trở nên như thế này cơ chứ?"

Sự lây nhiễm xuất hiện đột ngột từ một tháng trước. Ban đầu là toàn quốc cảnh giác, tất cả những người bị nhiễm đều bị cách ly. Sau sự hoảng loạn ban đầu, tình hình dần được kiểm soát. Nhưng khi mọi người vừa mới thư giãn một chút, đợt lây nhiễm thứ hai lại bất ngờ ập đến, lan nhanh hơn lần đầu, phạm vi rộng hơn và những con zombie biến dị cũng mạnh mẽ hơn.

Phòng tuyến bị phá vỡ. Thành phố này sau thành phố khác lần lượt sụp đổ. Người dân chỉ biết rằng toàn cầu đang bị virus tấn công, mỗi ngày có vô số người chết nhưng còn bao nhiêu người sống? Trên thế giới còn nơi nào an toàn?

Khi đài phát thanh cuối cùng biến mất khỏi radio, hai người họ chạy ra ngoài, lái chiếc Santana nhặt được, chất đầy thực phẩm và nước vào cốp xe, dọc theo đường chính của thành phố tìm kiếm những người sống sót như họ.

"Chết tiệt..." Một lần nữa phanh gấp, đầu trọc suýt nữa đập đầu vào cửa sổ xe: "Làm gì vậy, lại có zombie chắn đường à?"

"Không, là cốp xe!" Chàng trai mập tức giận đập vào vô lăng: "Tôi thấy có zombie rơi vào cốp xe của chúng ta!"

Đầu trọc mở cửa quay lại, quả nhiên thấy một con zombie không biết từ đâu rơi xuống, đang vặn vẹo trên cốp xe. Hắn ta ngay lập tức cầm gậy đi tới.

"Phì..." Mùi hôi thối tấn công, đầu trọc chưa kịp phản ứng đã bị ngã xuống đất, cố gắng vùng vẫy.

Thì ra con zombie rơi xuống xe không phải chỉ có một mà là hai. Con thứ hai từ trên nóc xe lao thẳng vào hắn ta.

Vài lần vùng vẫy không thoát ra được, đầu trọc bắt đầu tuyệt vọng. Zombie ngửi thấy mùi người sẽ tụ tập lại, họ ở đây càng lâu, zombie xung quanh càng nhiều, chỉ cần một phút cũng đủ chết người!

"Chu Béo... Mẹ nó... Ơ?"

Thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, đầu trọc theo thói quen vùng vẫy hai cái rồi bật dậy.

Trước mặt hắn ta, một cô gái thanh tú trắng trẻo túm cổ con zombie ném ra ngoài rồi bắn nổ đầu nó, toàn bộ quá trình mượt mà như nước chảy mây trôi.

Đầu trọc nhìn người đã cứu mình, chưa kịp nghĩ cách chào hỏi, cô gái đã quay đầu lại, ánh mắt sáng lên: "Anh bạn, con zombie kia anh có lấy không?"

Hắn ta ngẩn ra: "Tôi, tôi không lấy."

"Không lấy thì để tôi nhé." Đường Tiêu thay băng đạn: "Tôi có chỉ tiêu mà."

***

“Em yêu... nếu em có thể nghe thấy anh nói... anh đang ở thành phố Trích Tinh...”

Tiếng nói đứt quãng vang vọng trong không gian xe rồi cùng với tiếng điện lưu mà lặng im. Đường Tiêu gập điện thoại lại: "Chuyện là như vậy."

"Vậy là lúc virus mới xuất hiện, cô đã bị lạc mất bạn trai và bây giờ muốn đến thành phố Trích Tinh tìm anh ấy?" Thanh niên đầu trọc từ ghế phụ quay đầu lại, kiểu tóc của hắn ta kết hợp với kính mát trông rất bặm trợn nhưng lời nói lại chân thành sảng khoái.

Kể từ khi vừa chứng kiến Đường Tiêu dễ dàng như cắt rau chặt củ mà bắn nát đầu hai con zombie, mà sau khi lên xe lại thản nhiên lau súng, trong xe bỗng nhiên lan tỏa một bầu không khí trang trọng nghiêm túc.