Câu Diêu vừa gọi điện thoại khuyên Bùi Thác Ngọc vừa cẩn thận quan sát ông chủ trong phòng làm việc, người phụ trách các bộ phận nơm nớp lo sợ đứng thành một hàng, hiển nhiên đang nghe dạy dỗ. Áp suất thấp khiến người ta nghẹt thở như vậy đã duy trì rất nhiều ngày.
Tính cách Trang Thời Quân vui giận thất thường, cho tới bây giờ người bên dưới đều rất khó phỏng đoán. Hôm nay hai người vừa chiến tranh lạnh khiến áp suất thấp lan ra cả phòng làm việc cho tới bây giờ cũng không khá hơn, tất cả mọi người đều gặp tai ương theo, Câu Diêu không khỏi thầm mắng một tiếng Bùi Thác Ngọc này thật sự là một tai họa.
Mặc dù bối cảnh xuất thân như Trang Thời Quân không cần phải liên hôn với nhà họ Lận, nhưng thế gia quyền quý như nhà họ Trang cũng không có khả năng để cho một cô nhi không quyền không thế gả vào, có thể ở lại bên cạnh Trang Tam thiếu làʍ t̠ìиɦ nhân nhỏ đã là ban ân của trời, hết lần này tới lần khác chính cậu lại không tự hiểu lấy mình.
Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn yên tĩnh nhưng Câu Diêu đã không kiên nhẫn nữa, hắn cắn răng nửa khuyên nửa uy hϊếp: "Thác Ngọc, đừng giận Tổng giám đốc Trang nữa, cậu cũng không muốn lúc các người giận dỗi nhau Lận tiểu thiếu gia sẽ thừa dịp thấy kẽ hở mà vào chứ? Hiện tại tâm tình anh ta không tốt, nếu như cậu không đủ hiểu chuyện. Có rất nhiều người đang chờ tới cửa hầu hạ.”
Nói xong lời này, hắn đã làm tốt tâm lí bị đối phương chất vấn hoặc là cúp điện thoại.
Thế nhưng hắn lại nghe được đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng, "Nói như thế tôi còn phải cảm ơn ý tốt của thư ký Câu, tôi đích xác hẳn là nên chú ý một chút, bằng không bị thay thế thì phải làm sao bây giờ". Lời như vậy xuất phát từ trong miệng cậu nhưng lại không có nửa điểm hèn mọn nên có, ngược lại giống như là đang lấy đối phương ra để châm chọc, "Tôi không ở bên cạnh anh ta, vậy làm phiền thư ký Câu pha ly trà Tắc Sơn hạ hỏa.”
Câu Diêu vui vẻ trong lòng, cho rằng rốt cuộc sự tình có chuyển biến, sau đó chợt nghe được câu nói cuối cùng của Bùi Thác Ngọc: "Để cho anh ta uống nhiều một chút, dù sao về sau còn phải bốc hỏa nhiều. “Nhất thời làm cho hắn tức giận đến mức mặt mày đen thui.
“Lúc này cậu còn muốn tiếp tục náo loạn, thật sự là thứ không biết điều!" Hắn phẫn hận uy hϊếp: "Bùi Thác Ngọc, cậu đừng có hối hận.”