Ánh hoàng hôn rực rỡ, ánh nắng chiều chiếu vào phòng ngủ, vừa vặn bao phủ chàng trai đang trầm tư trước giá vẽ.
"Cho nên, tôi bây giờ đã xuyên thành tiện thụ trong câu chuyện xưa?"
[Đúng vậy, nhiệm vụ của cậu chính là phải si tình với tra công, dùng tình yêu đả động trái tim lãnh khốc vô tình của đối phương, từ đó thu hoạch giá trị tình yêu của đối phương. Căn cứ vào việc sàng lọc một số liệu lớn của hệ thống chúng ta, chân lý ngược luyến tình thâm chính là ở giai đoạn trước ngược càng chân thật, giai đoạn sau càng yêu sâu đậm.]
[Ký chủ cố lên!]
Sắc mặt của Bùi Thác Ngọc có chút cổ quái: "Vậy trước khi các ngươi liên kết với kỳ chủ, các ngươi có điều tra quá khứ của ký chủ không?"
[Không có, nhưng chúng ta dựa vào ý chí sinh tồn để xác định chủ nhân có xứng đáng liên kết hay không, ý chí sinh tồn của ký chủ rất cao.]
"Vậy à…"
Bùi Thác Ngọc không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này, hắn kiểm tra trạng thái của nguyên thân một phen, bởi vì không có ký ức của nguyên thân cho nên chỉ có thể t dựa vào những dấu vết đơn giản để phán đoán, trước khi hắn xuyên qua, đối phương hẳn là vừa trải qua tổn thương vì tình, một trận say khướt.
Trên bức tranh trong góc phòng ngủ có một bức tranh dầu chưa hoàn thành, nhìn qua là một bóng hình mờ ảo của một người đàn ông, có lẽ chính là người yêu của thân thể này, tra công trong câu chuyện, Trang Thời Quân.
Đúng lúc này điện thoại di động bên cạnh bảng vẽ vang lên, hiển thị cuộc gọi là thư ký Câu Diêu của Trang Thời Quân, vừa nhận máy, hắn đã nghe thấy một tràng chỉ trích phủ đầu từ đầu bên kia:
"Thác Ngọc, đừng làm loạn nữa! Trang tổng và nhà họ Lận chỉ là liên hôn thương nghiệp, anh ta đã đồng ý rằng sẽ không đυ.ng vào Lận Du Kiều, tại sao cậu lại cố tình chiến tranh lạnh với anh ta vào lúc quan trọng nhất?"
Vừa vào cuộc đã đổ ngược lại, Bùi Thác Ngọc tiện tay đem di động ném qua một bên, thờ ơ trả lời một câu: "Quan trọng đến mức nào?"
"Cuộc hôn nhân này là do gia chủ sắp xếp, cậu nói xem quan trọng đến mức nào?" Thư ký Câu không khách khí nói: "Không nói chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của Trang tổng, nếu anh ta vì cậu mà mạo hiểm từ chối cuộc liên hôn này, cậu nghĩ gia chủ sẽ tha cho cậu sao?"
Giọng nói của anh ta dịu đi một chút, lại khuyên nhủ: "Trước kia không phải cậu nói là học hội họa vì Trang tổng sao, nếu có một ngày có thể đứng bên cạnh anh ta cũng chết mà không hối tiếc, bây giờ hai người rất yêu nhau không phải là đủ rồi sao? Chuyện đính hôn của anh ta với Lận Du Kiều chỉ là tạm thời, chỉ có cậu mới có thể tiếp tục đi cùng anh ta."
Bùi Thác Ngọc nghe mà chẳng hứng thú gì, vị thư ký Câu này trình độ quá thấp, chỉ biết trốn tránh trọng tâm và trói buộc đạo đức, thật sự chẳng có gì thú vị. Hắn đang định cúp điện thoại, ánh mắt lướt qua cuốn album ảnh bên cạnh giá vẽ, tiện tay cầm lên lật vài trang, cơ thể dần ngồi thẳng dậy.
Trang đầu album là một tấm ảnh chụp chung của gia đình, người thu hút sự chú ý nhất chính là người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh ông lão.
Người đàn ông có gương mặt phương Đông điển hình, đường nét rõ ràng, mặt mày sắc cạnh, ngay cả qua bức ảnh cũng cảm nhận được áp lực nặng nề, đó là khí chất cao quý của một người có tư chất làm lãnh đạo bẩm sinh.
Mà bàn tay to lớn của anh đặt lệch sang một bên trên chiếc ghế lê, trên cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt, bên cạnh ngón tay út có một nốt ruồi nhỏ. Làn da trắng sứ, nốt ruồi đỏ sẫm, trung hòa khí chất kiêu ngạo khó tiếp cận của người đàn ông, khiến anh tăng thêm vài phần khí sắc mập mờ khiến người khác phải mơ màng suy nghĩ.
Bùi Thác Ngọc nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi tay kia hồi lâu.
Người quen thuộc với hắn đều biết, nhà sưu tầm Bùi này trời sinh tính lạnh bạc, cặn bã. Trong đời có ba sở thích lớn, một là tác phẩm nghệ thuật, hai là bàn tay đẹp, ba là du͙© vọиɠ chinh phục. Càng là mỹ nhân kiêu ngạo mạnh mẽ, đến cuối cùng khi bị đè bẹp dưới thân hắn, hắn lại càng có cảm giác thành tựu.
Người đẹp trong album, chiếm hai trong ba điều trên.
Ngay cả Trang Thời Quân cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh người đàn ông này, như vậy thân phận của anh đã rõ ràng rồi, đây chính là anh trai của Trang Thời Quân, trong chuyện xưa là người bảo thủ một mực cầm gậy đánh uyên ương, cũng là người cầm lái của nhà họ Tràng, Trang Lãm Châu.
Bùi Thác Ngọc ngay lập tức thấy hứng thú.