Chương 1: Xuyên Sách
Đứng trước gương nhìn khuôn mặt xa lạ không phải của mình, Giang Miên vẫn chưa thể tin mình đang ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết, trong thân xác không phải là chính mình, nhưng trùng tên.
——————————
Hai tiếng trước …
Khi mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt Giang Miên chính là trần nhà trắng xóa của bệnh viện đã biến thành trần nhà được mạ vàng hoa lệ.
Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên trắng bệch, hoang mang tự hỏi.
Không lẽ cậu bị bắt cóc ư?
Nhưng một đứa mồ côi như cậu không có giá trị gì thì ai thèm cơ chứ?
Giang Miên rũ mắt nhìn xuống, lúc này đây lọt vào tầm mắt chính là đôi tay nhỏ gầy, trắng sáng, để lộ cả các mạch máu màu xanh bên dưới. Nếu như tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mà không được bảo vệ kỹ lưỡng, sẽ giống như một bức tranh giải phẫu cơ thể người, thấy rõ được các chi tiết bên trong qua làn da mỏng manh.
Mềm mại thon dài, có lẽ từ bé đã không phải làm việc nặng, mười đầu ngón tay không dính nước.
Nhưng đây rõ ràng không phải tay cậu, bởi vì tay cậu vốn dĩ thô ráp và sần những vết chai vì phải bê vác nặng.
Ở thế giới của Giang Miên, cậu là đứa bé không cha không mẹ, bị vứt trước cổng cô nhi viện lúc mới lọt lòng. Năm lên lớp 6, việc học hành bị dang dở vì không được chu cấp và bị đuổi khỏi cô nhi viện, phải ra ngoài làm thuê kiếm sống. Cậu lao đầu vào làm việc, ước mơ nhỏ nhoi là tích cóp được một ít tiền sẽ mua một căn nhà nhỏ.
Nhưng cuộc sống này đâu có đối xử nhẹ nhàng, cậu mắc bệnh ung thư, số tiền ít ỏi tích cóp đó dồn hết cho việc chữa bệnh nhưng không đủ, bệnh viện mặc kệ cậu, để cậu chết dần chết mòn trên giường bệnh.
Cứ nghĩ mình đã chết, nhưng khi mở mắt ra, lại thấy mình ở nơi đây.
…
Kết thúc dòng hồi tưởng, Giang Miên nhìn người trong gương đánh giá.
Khuôn mặt này quá hoàn hảo.
Trong sách cũng viết, bản thân Giang Miên sinh ra đã đẹp rồi, dù cậu có là nam hay nữ thì người ta vẫn phải khen một câu xinh đẹp.
Sống mũi nhỏ hơi hếch lên, đôi môi dày vừa phải, cậu chưa bao giờ tô son nhưng đôi môi vẫn có màu đỏ ấm quyến rũ. Đôi mắt to tròn hơi rủ xuống phần đuôi, đè lên hàng lông mi hơi cong, lúc cười rộ lên như vầng trăng khuyết sáng lấp lánh.
Đáng tiếc là ánh sáng đẹp đẽ ấy rất ít có cơ hội được xuất hiện, bởi vì ngoài Cố Thịnh Mân ra, không ai có thể thấy được.
Đứng lâu khiến Giang Miên mệt mỏi, cơ thể này quá yếu ớt, mong manh đến mức chỉ cần đi một đoạn ngắn khoảng 100 mét là đã phải thở dốc. Nhưng đối với Giang Miên như vậy đã là quá đủ rồi, chỉ cần không mắc bệnh, thì sức khỏe vẫn có thể cải thiện được.
Trong cuốn tiểu thuyết, Giang Miên chỉ là nhân vật phụ có vai trò hóa ác của Boss phản diện, mà Boss phản diện được nhắc đến ở đây chính là Cố Thịnh Mân, phản diện đáng sợ và biếи ŧɦái nhất cuốn tiểu thuyết.
Cố Thịnh Mân là anh trai cùng mẹ khác cha của cậu.
Tình cảm của hai người được tiểu thuyết miêu tả là rất “thân thiết”.
Nguyên thân rất sợ anh trai và mẹ của mình, cậu ấy còn rất nghe lời hai người họ, không bao giờ làm trái ý.
Giang Miên cứ lặng lẽ trưởng thành trong sự bảo bọc của mẹ và anh trai, năm này qua năm nọ. Cho nên con người và thế giới bên ngoài ra sao cậu không hay biết.
Cậu ấy đã bị lợi dụng hãm hại anh trai lẫn mẹ của mình, đẩy bọn họ vào đường cùng, mất hết tất cả, cuối cùng còn bị kẻ thù của anh trai bắt cóc, bị hãʍ Ꮒϊếp đến chết.
Sau cái chết của em trai, Cố Thịnh Mân hắc hóa, phát điên liên tục gây khó dễ Cố Bất Hãn, trả thù cho em trai.
Kết thúc cuốn tiểu thuyết, Cố Thịnh Mân không những không trả thù được cho em trai, còn bị đánh đập, hành hạ đến chết.