"Ta nghe người của tông phái nói là, hàng trăm năm trước đã có một lão sư phán rằng, lão thái tôn Diệp Vân Khúc đó duyên số chưa đến."
"Hình như là năm nay."
"Năm nay là sao?"
Có một người khác tò mò hỏi.
"Thì năm nay duyên số sẽ đến đó, chẳng phải lão thái tôn Diệp Vân Khúc đó đã lộ ra tiếng gió sao?"
"Nói là..."
"Nhưng ta lại có tin mật...nghe nói..."
Tiểu Hạ Tử nghe hết những lời xào nấu của đám người đó, nhưng đút kết ra hai vấn đề.
Một là lão thái tôn và Túc Linh cô nương có tình ý, còn hai là lão thái tôn có ham muốn khác lạ.
Sau khi đại điển kết thúc, Tiểu Hạ Tử đừng nói là đưa đồ cho lão thái tôn, đến cả một cái móng chân người cũng không nhìn thấy.
Đến rồi mới biết, không phải ai cũng có cơ hội được vào bên trong, người được vào điều là những lão giả đứng đầu, còn không thì cũng là những môn sinh được sư phụ dẫn vào.
Sau thời điểm đó thì sư phụ lại bắt Tiểu Hạ Tử cứ cách hai ngày đi đưa rượu cho lão thái tôn một lần, rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, những lần sau này cậu không cố đi vào nhà gỗ nữa mà xếp bằng ngồi phía ngoài nhà gỗ đợi, đợi đến không còn kiên nhẫn nữa thì lại mở bình rượu ra uống.
Mỗi lần Diệp Vân Khúc trở về điều thấy thiếu niên kia say khước, miệng lại nói những lời chẳng đâu vào đâu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Hạ Tử điều thấy mình nằm ngủ trong nhà gỗ, còn người thì chẳng thấy đâu.
Hôm khác vừa đến bên nhà gỗ, Tiểu Hạ Tử không đợi nữa mà mở luôn bình rượu ra ngửi.
"Không đợi nữa sao?"
Âm thanh của lão thái tôn từ trong nhà gỗ vọng ra, làm cho Tiểu Hạ Tử xém chút nữa đánh rơi bình rượu.
"A, lão thái tôn, hôm nay người có ở đây sao?"
"Ta lúc nào lại không ở đây rồi? Ta là muốn hỏi ngươi ngày nào cũng đến đây uống rượu để làm gì?"
Giọng nói của Diệp Vân Khúc không nhanh không chậm vang lên, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng làm cho Tiểu Hạ Tử có hơi sợ.
"Là, là sự phụ bảo con mang rượu đến cho người."
"Mang đến cho ta?"
Diệp Vân Khúc có hơi ngạc nhiên.
"Vâng, nhưng con không tìm thấy người, chỉ có thể ngồi đợi."
"Ha ha ha, ngồi đợi sao?"
Diệp Vân Khúc có hơi buồn cười, những ngày qua thời gian đợi mỗi ngày một ngắn đi, thì ra lúc đó là đang đợi, hắn còn tưởng thiếu niên kia đang than trời trách đất nữa đó.
"Vâng!"
Tiểu Hạ Tử chém đinh chặt sắt nói.
"Vậy rượu đâu?"
"Đây ạ!"
Tiểu Hạ Tử như hiến vật quý đưa hai bình rượu lên nói.
"Cái này là của hôm nay nhỉ? Còn của những ngày trước đâu?"
Diệp Vân Khúc như cười như không mà hỏi.
"Của.. là... thế này ạ!"
Tiểu Hạ Tử sốt ruột, chẳng lẽ lại nói chính cậu uống hết rồi, nhưng mỗi khi cậu say điều được người đưa vào nhà gỗ, nếu người đó là lão thái tôn, thì cậu nói dối chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Làm sao giờ đây?