Bộ Mặt Ác Ma Của Bá Tổng

Chương 2

“Lương tháng 1 vạn? Ông nói thật chứ?” Hai mắt Thẩm Mộc sáng lên, cô có chút khó tin hỏi lại thêm lần nữa.

Ông lão cười cười, đang định nói chuyện thì có mấy người áo đen chạy tới.

“Bố.” Một giọng nói nữ tính vang lên.

Thẩm Mộc liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ tuổi chừng hơn 30 mươi, khuôn mặt xinh đẹp, mặc sườn xám đi tới. Khí chất cao quý, chỉ một ánh mắt thôi Thẩm Mộc đã biết rằng người phụ nữ trước mắt không đơn giản, nhất định là phu nhân gia đình hào môn nào đó.

Người phụ nữ chạy tới chỗ ông lão, thấy ông lão không gặp vẫn đề mới thở phào một hơi sau đó liếc nhìn Thẩm Mộc, “Đây là…”

“Con bé gọi Thẩm Mộc. Nếu không có con bé, giờ bố đã… hầy.” Ông lão lắc đầu, cười nói.

Nghe được lời này hai mắt người phụ nữ liền thay đổi, nhìn về phía Thẩm Mộc cũng ôn hòa hơn rất nhiều thậm chí còn nắm lấy tay của cô xoa nhẹ, “Chào em, chị là Thịnh Uyển. Cảm ơn em đã cứu bố chị.”

“Không, không có gì đâu chị. Em cũng không giúp được ông nhiều đâu.” Thẩm Mộc ngượng ngùng nói.

Sau đó, ông lão thì thầm vào tai của Thịnh Uyển mấy câu. Thịnh Uyển sau khi nghe xong ánh mắt nhìn Thẩm Mộc càng thêm tiếc thương, từ trong túi cầm ra một danh thϊếp viết mấy dòng chữ sau đó đưa cho Thẩm Mộc.

“Em cầm lấy danh thϊếp này đi. 8 giờ sáng mai cầm danh thϊếp đi tới địa chỉ đó, chị sẽ sắp xếp cho em một công việc. Cố lên nhé.”

Nói rồi Thịnh Uyển vẫy tay với cô, dìu dắt ông lão đi về.

Thẩm Mộc cầm tấm danh thϊếp trong tay nhìn qua một lượt, trên đó ghi “Thịnh Uyển.” cùng địa chỉ công ty.

Cô cẩn thận ghi nhớ rồi cất vào trong túi xách trở về nhà.

Vừa về đến nhà, cô phát hiện đồ đạc của mình đã bị ném ra ngoài đường.

Còn tòa biệt thự to lớn mà cô đã sống hai mấy năm giờ đã bị ngân hàng siết nợ, mà cô lại trở thành người không nhà để về. Cũng may đồ đạc của cô không còn bao nhiêu, quần áo, đồ trang sức hàng hiệu cô đều đã mang đi bán để lấy tiền đóng viện phí cho bố.

Hiện tại cũng chỉ là một chút đồ dùng hằng ngày không đáng tiền, có lẽ trên người cô thứ đáng giá nhất chính là chiếc điện thoại.

“Hầy…” Thở dài một hơi, cô xách hai vali rồi đặt một chiếc taxi đi tới địa chỉ mà cô đã nhờ bạn thuê giùm.

Đó là một căn phòng tương đối nhỏ, đủ để cô và mẹ sinh sống.

Đem đồ đạc chuyển vào phòng, nhìn căn phòng chật trội và khó chịu này mà cô suýt khóc, rất ngột ngạt nhưng biết sao được… Đây là giá nhà thấp nhất mà cô có thuê rồi, đắt hơn cô không thuê nổi.