Bộ Mặt Ác Ma Của Bá Tổng

Chương 1

“Mộc Mộc, cậu còn cho rằng mình là thiên kim Thẩm gia nữa à? Vay tiền? Bạn có thể trả được sao…”

“Diệp Tuyết, chúng ta là bạn thân mà… cậu… tút tút tút…” Thẩm Mộc nghe được tiếng tút tút tút lập tức chán nản, người đối diện đã kết thúc cuộc trò chuyện.

Cô mím môi, trong lòng rất là khó chịu.

Người cô vừa gọi là bạn thân của cô. Trước kia Thẩm gia phá sản, Diệp Tuyết lúc nào cũng đi bên cạnh cô, giúp cô rất nhiều thứ, làm bạn với cô suốt 3 năm. Nhưng giờ nghe tin Thẩm gia phá sản, lập tức trở mặt không còn coi cô là bạn thân, chứ đừng nói tới việc vay tiền.

Mới ba ngày trước, cô vẫn là thiên kim của Thẩm gia.

Nhưng bố cô vì dự án công ty thất bại đã phải bồi thường thiệt hại rất nhiều tiền cho đối tác, tài sản bị thế chấp, ngay cả căn biệt thự to lớn cô đang ở cũng sắp trở thành tài sản bị ngân hàng cưỡng ép thu hồi.

Mà bố của cô, do không chịu nổi cú sốc này đã lên cơn đau tim đến giờ vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, cô cần tiền chữa trị cho bố mới bỏ xuống mặt mũi gọi điện vay tiền ai ngờ…

“Hầy, quả thực là bạch nhãn lang.”

Thẩm Mộc tức giận mắng, sau đó cô thở dài.

Lúc này, cô đang ngồi ở công viên, chán nản không gọi được ai để vay tiền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, có âm thanh truyền tới. Cô liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, nhận ra có người đang nằm trên mặt đất, cô vội chạy tới.

Là một ông lão tuổi khá cao, lúc này đang đưa tay thò vào ống quần của mình. Vừa nhìn Thẩm Mộc liền biết ông lão mắc bệnh, hẳn là cần thuốc, vội vã luồn vào trong túi quả nhiên cầm được một lọ thuốc, cô vội hỏi:

“Ông ơi, ông cần mấy viên. Cháu nói không chỉ cần chớp mắt là được.”

Ông lão hiểu ý cô, đợi cô nói tới 1 viên ông đã chớp mắt không chút do dự Thẩm Mộc cầm ra một viên cho vào miệng ông, cầm chai nước của mình để ông lão dễ uống hơn. Qua mấy phút, ông lão đã bình thường, thở đều đặn, khuôn mặt hồng hào không còn nhăn nhó đau đớn nữa.

“Cảm ơn cháu. May mà có cháu không thì ông đi đời nhà ma rồi.”

Ông lão đứng dậy nhìn Thẩm Mộc hiền hòa, khẽ nói.

Thẩm Mộc cười lắc đầu, hỏi: “Ông không sao chứ? Có cần cháu đưa ông tới bệnh viện một chuyến không?”

“Ha ha, ông khỏe. Cảm ơn ý tốt của cháu.” Ông lão xua tay lắc đầu, sau đó cùng Thẩm Mộc đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống trò chuyện.

Trò chuyện một lúc, sau khi biết chuyện Thẩm gia phá sản ông lão không khỏi tiếc thương, nhất là khi nghe được Thẩm Mộc đang cần tiền đóng viện phí cho bố.

Ông lão từ trong người cầm ra chiếc thẻ đưa cho Thẩm Mộc nói: “Cháu cầm số tiền này đóng viện phí cho bố cháu đi.”

Nhưng Thẩm Mộc lắc đầu, từ chối. Cuối cùng ông lão chỉ đành tìm cách khác, “Cháu chưa có việc làm phải không? Cháu của ông có mở một công ty nhỏ, cháu không chê thì có thể đến đó làm thư ký. Tiền lương… ừm… 1 vạn 1 tháng.”