Hoàn Hảo Thế Thân

Chương 3: Bồi rượu

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Blue Garden Club.

Cùng đi theo Vương Triết đến đây, ngoài Tạ Quan, còn có hai nữ nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty. Cả hai đều là sinh viên trường nghệ thuật. Tạ Quan nhận ra một trong số họ là người nổi tiếng trên Internet với biệt danh "Em gái nhỏ Lisa", tên thật là Doãn Lệ Toa. Trước đây, cô và Tạ Quan đã gặp nhau ở công ty. Cô gái còn lại, tên Tôn Tiêu, có vẻ hướng nội và nhút nhát. Suốt dọc đường, cô ấy không nói câu nào, chỉ loay hoay xoắn dây xích kim loại trên túi xách, trông rất lo lắng, có lẽ không phải là tự nguyện.

Tạ Quan tự cười giễu chính mình. Bản thân cậu còn đang chật vật, vậy mà lại có thời gian để quan tâm xem người khác có tự nguyện hay không.

Khi nhìn thấy hot search trên Weibo, cậu cảm thấy như mình bị lung lay. Tốc độ sụp đổ của cậu khiến Tạ Quan chấn động, lông tơ trên người cậu dựng đứng lên. Nhưng cậu nhận ra mình thỏa hiệp không phải vì ghen tị với người khác, mà vì khi đã nếm trải cảm giác được coi trọng, cậu không còn chịu đựng được những ngày tháng tăm tối như trước nữa.

Việc quay phim Bích Hải Triều Sinh đã giúp cậu thấy một tia sáng le lói từ phía xa và cũng giúp cậu nhìn rõ hơn bóng tối mà cậu đang sống. Việc đồng ý theo Vương Triết tham dự bữa tiệc tối nay là một cơ hội. Dù Bích Hải Triều Sinh không thành công rực rỡ, ít nhất cũng có thể nổi tiếng trong một thời gian ngắn. Nhờ danh tiếng của bộ phim, cậu có thể vươn lên một chút. Vào thời điểm này, nếu cậu đi bồi rượu vài lần, tỏ ra ngoan ngoãn với công ty, thì có thể nhận được một hoặc hai tài nguyên tốt và từ từ xây dựng tên tuổi cho mình. Ở mức độ nào đó, cậu có thể thoát khỏi sự kiểm soát của công ty.

Điều duy nhất khiến cậu lo sợ chính là một khi đã thỏa hiệp, cậu sẽ khó lấy lại được sự kiên định trước đây. Cậu sợ rằng nếu mình đã nhận được quả ngọt của việc bồi rượu, thì khi nhìn lại bốn năm tăm tối, cậu sẽ cảm thấy đó là một điều ngu ngốc. Sự thỏa hiệp của cậu là để thoát ra khỏi bóng tối, chứ không phải để chìm sâu hơn.

Vì bọn họ là "người mới" trên bàn rượu, Vương Triết dặn dò vài câu trên xe, chủ yếu là phải có thái độ tích cực, làm bất cứ điều gì nhà đầu tư yêu cầu. Rồi hắn vẽ bánh hứa hẹn sau hôm nay sẽ hết sức giúp họ tranh thủ tài nguyên. Tạ Quan vẫn cảm thấy mơ hồ cho đến lúc bước ra khỏi thang máy, như thể ý thức của cậu đã dừng lại vài giờ trước đó. Cậu không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Mở ra cánh cửa cách âm nặng nề như dẫn đến một thế giới khác. Người chủ trì bữa tiệc tối nay là một nhà sản xuất nổi tiếng trong ngành. Ngồi cạnh ông ta là một đạo diễn trẻ tên Hàn Kha. Những người còn lại đều là giám đốc điều hành cấp cao của các công ty điện ảnh và truyền hình. Vương Triết gật đầu chào hỏi, nhưng có rất ít người chú ý đến bọn họ. Không có gì là lạ, phần lớn những người trong club đều là nam giới. Tạ Quan đương nhiên không hấp dẫn, còn Doãn Lệ Toa và Lưu Tiêu chỉ có nhan sắc trung bình trong giới giải trí.

Tuy nhiên, đạo diễn Hàn Kha nhìn chằm chằm Tạ Quan vài lần rồi cười nói: “Tôi thấy cậu trông quen quen. Cậu đã từng quay phim gì thế?”

Tạ Quan vội vàng trả lời vài câu hỏi. Nhưng cậu không có cơ hội lộ mặt nhiều, Hàn Kha cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với nhân vật qua đường, nên không có chủ đề để trò chuyện tiếp.

Bọn Tạ Quan ngồi ở cuối bàn, hai ghế chính giữa vẫn còn trống, bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu. Hoạt động chính của khách bây giờ là hút thuốc, trò chuyện và trao đổi danh thϊếp. Họ không thể xen vào, nên chỉ liên tục mỉm cười và giả vờ là bình hoa. Tạ Quan cảm thấy có người chạm tay mình dưới gầm bàn. Doãn Lệ Toa lén đưa cho cậu hai thanh sô-cô-la và thì thầm: “Ăn đồ ngọt trước đi, một hồi uống rượu sẽ không bị say."

Tạ Quan đang đói nên nhận và mỉm cười cám ơn cô.

Miếng sô-cô-la còn chưa kịp nuốt xuống, cửa club lại mở ra. Lần này, mọi người trong phòng đều đứng dậy. Một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào. Nhà sản xuất vội vàng tiến tới chào đón họ với nụ cười rạng rỡ: "Trương tổng, Nhϊếp Tổng, mời vào."

Hai người được dẫn tới ghế chính ngồi xuống. Rượu và thức ăn được mang vào phòng tiệc. Tạ Quan được gọi đến rót rượu cho tổng giám đốc nữ họ Nhϊếp. Cậu khéo léo không làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa những người cùng bàn, không gây sự chú ý, chỉ phục vụ Nhϊếp Tổng một cách nhẹ nhàng và chu đáo. Thỉnh thoảng, cậu giúp cô cản một hai ly rượu. Cô chỉ vừa mới nghĩ đến thứ mình cần, bên cạnh đã có người sớm chuẩn bị cho cô. Sau vài lần, Nhϊếp Tổng không khỏi liếc nhìn chàng trai trẻ bên cạnh.

Tạ Quan rất đẹp trai nhưng không hề nữ tính. Khuôn mặt rất hài hòa, không có bộ phận nào đặc biệt nổi bật, nhưng tổng thể rất dễ nhìn. Những hành động cố ý lấy lòng đều được che đậy bằng những cử chỉ tinh tế và dịu dàng. Cậu có vẻ ngoài trong sáng, điển trai của một chàng trai trẻ, cùng khí chất điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành. Nhϊếp Tổng gần năm mươi tuổi, có sự nghiệp thành công và không có con cái, nhưng lại bị Tạ Quan khơi dậy chút lòng từ ái. Ánh mắt nhìn cậu cũng mềm mại đi rất nhiều. Cô nhận lấy chén trà nhỏ từ tay Tạ Quan rồi nói: “Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi. Nhìn cậu quen quen. Cậu từng đóng bộ phim nào rồi?"

Khả năng uống rượu của Tạ Quan ở mức trung bình nên hiện tại hơi say khiến cho tâm trạng của cậu thoải mái hơn bình thường. Hôm nay cậu đã được hỏi câu hỏi này nhiều lần nhưng vẫn kiên nhẫn kể lại cho Nhϊếp Tổng từng trải nghiệm của mình, đóng một vài vai phụ nhỏ trong những bộ phim truyền hình. Tạ Quan không giấu giếm, thẳng thắn dùng kinh nghiệm trên phim trường làm trò đùa để Nhϊếp Tổng cười và cậu vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh rót trà cho Nhϊếp Tổng: “Uống chút nước để nhuận cổ họng.”

Nhϊếp Tổng không thể cưỡng lại một cậu bé ngoan ngoãn như vậy nên đã âm thầm để ý đến ngôi sao nhỏ tên Tạ Quan này. Cô cảm thấy cậu bé này có vẻ ngoài ngay thẳng và nhân cách tốt, chỉ cần có người cho cậu một cơ hội thích hợp, cậu sẽ một bước lên mây không thành vấn đề.

Đang suy nghĩ, bên cạnh chợt có tiếng động. Nhϊếp Tổng quay lại, nhìn thấy hai nữ nghệ sĩ do Vương Triết đưa đến, một trái một phải, ngồi cạnh Trương Tổng. Ông già này trên mặt thì nghiêm túc, dưới bàn, ngón tay mập mạp của ông ta đã luồn vào dưới váy của một nữ nghệ sĩ. Cô bé kia đỏ mặt nhưng không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể vặn vẹo để cố gắng tránh thoát.

Nhϊếp Tổng khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, quay đầu đi.

Trương Tổng thích chơi đùa với các sao nữ và có tiếng là háo sắc. Các dự án mà ông ta phụ trách còn không thể theo kịp tốc độ ông ta ngủ với các sao nữ. Ông ta luôn từ chối trách nhiệm sau khi ngủ với họ nên có tiếng trong giới giải trí. Người đại diện tất nhiên phải biết điều này nhưng hình như hắn ta không nói với nghệ sĩ của mình.

Tạ Quan nhìn theo ánh mắt của Nhϊếp Tổng, nhận ra động tĩnh bên kia. Thấy Lưu Tiêu đang bị ôm quay lưng về phía mình, không thể xác định được cô bị ép buộc hay tự nguyện, nên cậu không dám hành động hấp tấp.

Doãn Lệ Toa thấy ánh mắt Lưu Tiêu ngập nước, không đành lòng, liền rót cho Trương Tổng một ly rượu đầy, cố ý mời nhầm đánh lạc hướng lão khỏi Lưu Tiêu. Không ngờ, tên khốn say rượu lại nói: "Mời rượu không phải thế này! Em qua đây... Tôi sẽ dạy em."

Doãn Lệ Toa thầm mắng nhưng vẫn phải nở nụ cười trên môi: “Vậy ngài chỉ cho tôi xem phải làm sao?”

Trương Tổng, mặt đỏ bừng vì rượu, nhấp một ngụm rồi cười nham hiểm, bất ngờ vòng tay qua cổ cô, dùng sức ép thân hình nặng nề của mình xuống, cố gắng đổ rượu vào miệng cô. Mọi người trong bàn đều cười phá lên.

Đột nhiên dưới bàn vang lên một tiếng trầm. Doãn Lệ Toa không biết lấy sức mạnh từ đâu mà lôi Trương Tổng ra khỏi người mình. Ông ta run rẩy một chút, không vững vàng, ngã xuống gầm bàn. Lập tức có người chạy đến đỡ, hiện trường trở nên hỗn loạn. Một ai đó lên tiếng: “Tới chỗ này bồi rượu, bán rẻ tiếng cười, còn muốn giả bộ trong trắng, giả bộ cho ai xem chứ?”

Doãn Lệ Toa, nghe vậy, loạng choạng dựa vào tường phía sau mới đứng vững. Trương Tổng được người đỡ dậy, không bị thương nhưng vô cùng mất mặt. Ông ta đẩy người xung quanh ra, đi thẳng đến chỗ Doãn Lệ Toa, kéo tóc rồi tát cô một cái, nhổ nước bọt: "Con khốn nạn!"

Doãn Lệ Toa bị kéo về phía cửa, vấp phải tủ rượu, Trương Tổng tức giận tiếp tục ấn đầu cô vào góc tủ. Những người đàn ông xung quanh, dù ăn mặc lịch sự, nhưng không ai can ngăn.

Tạ Quan lập tức đưa tay chặn góc tủ, dùng lòng bàn tay đỡ trán Doãn Lệ Toa, tay còn lại giữ cánh tay Trương Tổng lại mà không cần dùng nhiều lực.

“Trương Tổng,” cậu bình tĩnh nói, “Vừa rồi cô ấy không biết gì, đắc tội với ngài. Ngài đã dạy cho cô ấy một bài học rồi. Lần này mà xuống tay thật, sẽ gây ra án mạng."

Vương Triết, đang giả chết, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tạ Quan, đây không phải chuyện của cậu, tránh ra!”

Trương Tổng nhìn chằm chằm vào mặt cậu, rồi nhìn bàn tay cậu đang nắm tay lão, cười lạnh: "Hay quá. Con khốn này là tình nhân của mày à? Muốn ra mặt làm anh hùng?"

“Là đồng nghiệp của tôi,” Tạ Quan khiêm tốn đáp, “Tôi thay cô ấy xin lỗi ngài, nhưng cô ấy là con gái, không chịu được bạo lực. Xin hãy dừng tay.”

Nửa câu sau của Trương Tổng kèm theo cơn gió mạnh từ nắm đấm: “Mày là cái thá gì mà dám cản tao!” Một ông già suốt ngày chỉ biết ăn chơi, Tạ Quan một tay có thể đánh bại năm người như ông ta.

Cậu nghiêng đầu tránh cú đấm, nhẹ nhàng đẩy Doãn Lệ Toa ra, rồi lùi một bước sang phải, khiến Trương Tổng bất ngờ trượt về phía trước. Mọi người kinh ngạc nhìn theo. Tạ Quan linh hoạt né trái né phải, thân hình nhanh nhẹn như trong phim hành động, khiến Trương Tổng tung ra mấy cú đấm nhưng không thể chạm vào vạt áo cậu. Ông ta trở nên điên loạn như một con chó dại.

Tạ Quan lùi dần cho đến khi lưng chạm vào cửa lạnh lẽo. Thấy không còn đường lui, đột nhiên có tiếng gõ cửa của người phục vụ. Trong chớp mắt, Trương Tổng giận dữ giơ nắm đấm, Tạ Quan nhanh tay xoay nắm cửa, mở cửa phòng riêng. Trương Tổng bất lực nhìn người phục vụ bất ngờ xuất hiện ở cửa, trợn mắt kinh ngạc. Ông ta tưởng Tạ Quan không thể chạy thoát, nhưng không ngờ cậu lại mở cửa nhanh như vậy. Ông ta dồn hết sức lực vào cú đấm, nên cứ thế đánh thẳng vào mặt người phục vụ.