Hoàn Hảo Thế Thân

Chương 1: Biến cố trường quay

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Tháng năm, tại núi Thúy Bình. Mặt trời đã gần xuống núi, tiến độ quay phim vẫn chậm chạp, khiến cả đoàn làm phim đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Đạo diễn nhấp một ngụm trà, giương loa hét lớn: “Các bộ phận chú ý, diễn viên và diễn viên đóng thế vào vị trí. Mọi người giữ vững tinh thần, chúng ta tranh thủ diễn một lần liền qua! Máy quay chuẩn bị!"

Chiếc mũ che nắng trên trán của trợ lý đạo diễn ướt đẫm mồ hôi, hắn ta cố gắng hết sức nói: "Âm thanh! Vào chỗ."

"Hình ảnh! Vào chỗ."

"Bích Hải Triều Sinh, tập 13, cảnh 5, Action!"

Bảng clapperboard dập xuống một cái tách, trợ lý trường quay lập tức rời khỏi. Hơn mười tên sát thủ mặc đồ đen cầm kiếm với đôi mắt dữ tợn nhảy từ nóc nhà xuống bao vây nam chính đang cố chạy trốn vào chính giữa.

Phía sau truyền đến tiếng vang sột soạt, vòng vây sát thủ tản ra một con đường, máy quay tập trung vào nam nhân mặc đồ đen đang thong thả đạp lên ánh tà dương bước về phía nam chính. Chiếc quạt thép khẽ gõ vào lòng bàn tay, Ma giáo hộ pháp ngọc thụ lâm phong cười như không cười hỏi: “Còn chạy à?”

Nam chính rút trường kiếm, lớn tiếng quát: "Ác tặc vô sỉ, ngươi kinh người quá đáng! Xem ta lấy mạng của ngươi!"

Đạo diễn ngồi sau máy quay nhíu mày, cũng không hô cắt, cho phép diễn viên tiếp tục diễn, nhân thủ hai bên hỗn chiến thành một đoàn.

"Bích Hải Triều Sinh" là bộ phim cổ trang võ thuật được quan tâm nhiều nhất trong năm, do ngôi sao nổi tiếng trong nước Chung Quan Hoa đóng vai nam chính, và hai diễn viên trẻ đẹp đóng vai nữ chính và nữ phụ. Vào ngày bấm máy, nhiều phương tiện truyền thông đến đưa tin để tạo thêm tiếng vang cho bộ phim. Tuy nhiên, sau hơn mười ngày quay, toàn bộ ê-kíp từ đạo diễn đến người quản lý trường quay khi nhắc đến nam diễn viên thần tượng có "kỹ năng diễn xuất vượt trội" đều phản xạ có điều kiện che mặt.

Ý định ban đầu của đạo diễn khi lựa chọn Chung Quan Hoa là "kỹ năng diễn xuất có thể chấp nhận được, fan hâm mộ nhất định phải tiếp ứng vượt trội". Nhưng họ không ngờ rằng kỹ năng diễn xuất của nam diễn viên này lại quá "xuất sắc", mặt thì đơ, biểu cảm thì lố, lời thoại chỉ nhớ được nửa câu và còn thích dùng thế thân. Sáng hôm nay cảnh quay đều là cảnh bình thường, buổi tối có một cảnh võ thuật cần người thật. Khi Chung Quan Hoa nghe đến chữ "người thật" thì ra vẻ bực bội, đạo diễn không thể nào tức giận với "cây rụng tiền", đành phải cố gắng xoa dịu. Cảnh quay vừa rồi sắc mặt Chung Quan Hoa có chút méo mó, ông cũng nhắm mắt cho qua.

Chung Quan Hoa bị NG một ngày, vừa rồi cùng đạo diễn yêu cầu dùng thế thân lại bị từ chối. Thời tiết nắng gắt khiến người ta nóng nảy nên hắn ta có chút lơ đãng không làm theo sự hướng dẫn của chỉ đạo võ thuật. Hắn ta lắc đầu dùng trường kiếm chém trái chém phải, tư thế thay đổi, toàn thân đầy lỗ hổng, trực tiếp phơi bày điểm yếu ra cho đối thủ. Khi cảm thấy tình hình không ổn, bạn diễn nam đóng vai Ma giáo Hộ pháp lập tức tách cổ tay ra, thắt lưng dùng lực, cơ thể xoay một vòng trên không trung giúp cho lưỡi kiếm chỉ sượt qua phần cổ lộ ra và chém mạnh vào vai Chung Quan Hoa.

May mắn kiếm này chỉ là đạo cụ nên lưỡi dao không bén, lại cách hai tầng quần áo, nếu không thì một kiếm kia có thể đã cắt đứt nửa bã vai của hắn ta.

Tất cả nhân viên có mặt tại hiện trường đều choáng váng trước những động tác của Ma giáo Hộ pháp chẳng khác gì trong phim kiếm hiệp, ngay cả đạo diễn cũng bất ngờ. Chung Quan Hoa trên vai đau đớn, xấu hổ và bực bội, hắn ta không có chỗ nào để trút giận, khi thấy bạn diễn nam lảo đảo đáp xuống thì không nghĩ nhiều, cầm thanh kiếm chém thẳng vào đầu và mặt người đó.

"Dừng lại! Dừng lại!"

Có tiếng hét lớn từ phía sau màn hình, nhưng đã quá muộn. Bạn diễn nam mất cảnh giác và nhận ngay một đòn, một nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng lên với một vết rách rộng hai ngón tay ở dưới tai, mũi cũng bị sưng, máu trộn lẫn với mồ hôi, nhanh chóng nhuộm đỏ trang phục diễn.

“Đánh vào đâu rồi?” Các nhân viên tỉnh táo lại vây quanh bạn nam, “Mắt không sao chứ? Buông tay ra, đừng ấn vào vết thương, để tôi xem.” Trời ơi làm sao lại đang chảy máu! "Lấy khăn giấy nhanh lên! Chuyện gì đã xảy ra vậy!"

Tạ Quan bị một kiếm kia đánh đến sững sờ, được một đám người vây quanh đỡ cậu ngồi xuống, cậu ngơ ngác ngửa đầu mặc người ta lau máu trên mặt. Sau khi bị chạm vào chỗ đau cậu mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Cảm ơn, cảm ơn, không sao, để tôi tự làm."

"Đừng lộn xộn, ngẩng đầu lên." nhân viên y tế lập tức đem nước đá chườm lên mặt Tạ Quan, lấy tờ giấy đưa cho cậu, "Ấn mũi lại để cầm máu."

Tạ Quan giữ tư thế khó khăn, vẹo cổ, từ trong đám đông nhìn ra ngoài, thấy Chung Quan Hoa đứng một mình giữa sân với thanh kiếm trên tay, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa khó chịu. Trợ lý chạy tới đỡ hắn ta, nhưng bị hắn ta hất tay, tức giận quát: "Cút sang một bên!"

Lúc này không có ai quan tâm đến hắn ta, ngay cả nữ chính Chu Tiểu Kỳ cũng đến xem tình trạng của Tạ Quan và đưa cho cậu vài cái khăn ướt... "Sưng lên rồi, đi bệnh viện xem sao."

“Cám ơn Chu lão sư…” Tạ Quan vội vàng đứng dậy, bị Chu Tiểu Kỳ đỡ vai ngồi xuống: “Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là chị.”

Đạo diễn lúc này mới từ bên ngoài đám đông chen vào: "Này, sao lại thành ra thế này... Hôm nay buổi quay kết thúc. Cậu nên đi bệnh viện kiểm tra càng sớm càng tốt. Thời tiết nóng nực đừng để bị nhiễm trùng.", "Tiểu Tề!”

Thư ký trường quay xuất hiện: "Đây."

“Xem cậu ấy còn lại bao nhiêu cảnh, lùi lại hai ngày, quay cảnh của người khác trước, để cậu ấy nghĩ ngơi.” Đạo diễn lại quay qua Tạ Quan, trong mắt nở nụ cười: “Vừa rồi động tác võ thuật của cậu rất đẹp mắt, cậu đã từng tập võ chưa?"

Tạ Quan ở trong đoàn phim hơn mười ngày, vì vai Ma Giáo mà cậu đóng chỉ là bia đỡ đạn và vai diễn cũng không nhiều cho nên không có trò chuyện với đạo diễn. Đạo diễn có lẽ thậm chí không thể nổi nhớ tên của cậu. Đột nhiên bị chú ý cậu cảm thấy hơi lo lắng "Tôi không được dạy chuyên nghiệp, chỉ học được một chút từ các võ sư trong đoàn làm phim trước đây mà thôi.”

Đạo diễn nghe xong, thầm nghĩ đứa nhỏ này thoạt nhìn im hơi lặng tiếng, hẳn đã từng đảm nhận một vai diễn quan trọng, nếu không thì tại sao lại có võ sư chỉ đạo võ thuật cẩn thận như thế?. Vì vậy ông hỏi "Cậu diễn vai gì?"

Tạ Quan: "Diễn viên quần chúng."

Đạo diễn: "..."

Chu Tiểu Kỳ nghe xong bật cười, đạo diễn cũng cười: “Tuy là vai diễn nhỏ nhưng vai trò không nhỏ, cậu làm tốt lắm. Được rồi, cậu đi nhanh đi không thì bệnh viện hết giờ khám bệnh. Chi phí khám chữa bệnh sẽ do đoàn làm phim chi trả. Cậu có mang theo trợ lý không? Nếu không tôi sẽ tìm người chở cậu xuống núi."

Tạ Quan nói không cần, nhưng Chu Tiểu Kỳ lại nói: "Để trợ lý của tôi đưa cậu đi. Trời nóng, say nắng không đùa được đâu."

Chu Tiểu Kỳ ngang hàng với Chung Quan Hoa. Bây giờ cô đã lên tiếng, Tạ Quan không thể từ chối được nữa nên cảm ơn đạo diễn và những người khác rồi cùng trợ lý của Chu Tiểu Kỳ rời khỏi trường quay.

Đạo diễn nheo mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu ta một lúc, sau đó trầm ngâm gọi trợ lý trường quay tới: "Thằng nhóc vừa rồi làm ở công ty nào? Sau này cậu ta còn bao nhiêu cảnh quay?"

Trợ lý trường quay khẽ liếc sang Chung Quan Hoa đang nghỉ ngơi ở phía xa, rồi mở ghi chú trên điện thoại di động: “Anh nói Tạ Quan? Cậu ấy là nghệ sĩ Tinh Huy. Tôi nghe nói cậu ấy đã ký hợp đồng với công ty từ rất sớm và kỹ năng diễn xuất của cậu ấy không tệ, chỉ đáng tiếc vẫn chưa thể nổi tiếng. Trước khi gia nhập đoàn phim tôi đã xem thông tin của cậu ấy, Ma giáo Hộ pháp là vai diễn lớn nhất mà cậu ấy đã nhận trong năm nay."

Chung Quan Hoa đã xúc phạm nhiều thành viên trong đoàn phim, trợ lý đạo diễn từ lâu đã không ưa hắn ta, “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”, nên cô đã đưa Tạ Quan vào phe cánh của mình. Vì vậy khi xảy ra chuyện bị đạo diễn hỏi thăm, trợ lý trường quay thuận nước đẩy thuyền đẩy Tạ Quan lên.

“Trong những năm huy hoàng nhất của Tinh Huy, phim truyền hình quay một bộ thành công một bộ, diễn viên nâng một người nổi một người. Ngay cả những diễn viên trẻ mới ký hợp đồng cũng có nguồn tài nguyên dồi dào. Đáng tiếc, sau đó người điều hành dã chuyển hướng qua quản lý nghệ sĩ, có lẽ Tinh Huy chắc cũng sắp chìm rồi.” Đạo diễn đứng dậy vỗ vỗ ống quần của mình, “Thằng nhóc đó…tên là Tạ Quan phải không? Hạt giống tốt đều bị bọn họ vùi lấp."

Trợ lý trường quay mỉm cười đáp: “Đã là vàng nếu có cơ hội nó sẽ tỏa sáng, nó không thể bị chôn vùi… Buổi diễn hôm nay sẽ phải hoãn lại. Buổi tối có hai cảnh quay của Chu Tiểu Kỳ.”

Đạo diễn gật đầu, đội mũ che nắng đi đến trường quay, đi được vài bước thì quay lại nói: "Trật tự. Hôm nay không ai được phép nói chuyện này ra ngoài, sẽ có ảnh hưởng xấu."

Giọng nói của đạo diễn rất lớn, ngoài trợ lý trường quay ra, các nhân viên khác trong đó có Chung Quan Hoa và Chu Tiểu Kỳ cũng có thể nghe rõ lời ông nói. Không khí im lặng mấy giây, cho đến khi trợ lý trường quay bước vào nói. Quay chụp của buổi chiều kết thúc. Sau đó mọi người thu dọn đồ đạc và chuẩn bị chuyển địa điểm quay.

Hôm đó, Chung Quan Hoa trở về khách sạn với gương mặt đen sì, tức giận tới mức biến thành đống lửa.

Đoàn làm phim thống nhất đặt khách sạn trong thành phố. Tạ Quan không dám làm phiền trợ lý của Chu Tiểu Kỳ, người ta đưa cậu đi xong còn phải về đoàn phim tụ họp, liền kêu dừng xe tại trạm xe buýt ở dưới chân núi, cậu dự định ngồi xe buýt đi bệnh viện. Dù sao cậu cũng không nổi tiếng, nên không sợ bị nhận ra.

Tạ Quan vừa bước lên xe, tất cả hành khách trên xe đều nhìn chằm chằm vào cậu như nhìn thấy một con thú hoang chạy ra khỏi núi. Tạ Quan giật mình, tưởng rằng cậu bị nhận ra. Nhưng khi nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính xe, cậu nhận ra mình trông như vừa tham gia một số hoạt động gây nguy hiểm cho an ninh xã hội. Cậu phải che mặt suốt toàn bộ hành trình, vừa vào thành phố, cậu đã xuống xe, định mua một chiếc mũ ở cửa hàng để che khuôn mặt bị thương.

Những tòa nhà ở khu vực này vẫn là những ngôi nhà gỗ kiểu cũ từ hơn chục năm trước, nhỏ bé, tồi tàn, nhiều nơi đã dán thông báo đóng cửa và có lẽ đã sẵn sàng phá bỏ. Tạ Quan vào một cửa hàng mua mũ lưỡi trai và khẩu trang, che toàn bộ vết thương trên mặt, đang đẩy cửa đi ra ngoài thì một chiếc Phaeton màu đen trầm thấp dừng ở bên đường.

Tạ Quan vừa mới bước ra ngoài liền dừng lại.

Tài xế đi vòng qua phía đuôi xe, mở cửa hàng ghế sau theo động tác tiêu chuẩn giống như đang quay phim truyền hình, đồng thời kính cẩn mời người đàn ông bên trong xuống xe.

Tạ Quan không rành tiếng Anh, trong lòng thở dài: "Tiền thuê tài xế đủ mua một chiếc Passat khác, người này có bị bệnh không?"

Người đàn ông bước xuống xe nhận ra có người đang nhìn về phía mình, liền nhìn qua và bắt gặp ánh mắt Tạ Quan.

Tạ Quan bước vào xã hội sau khi tốt nghiệp trung học, mặc dù cậu không biết đọc logo xe hơi, nhưng việc quan sát cảm xúc của người khác đã trở thành bản năng. Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, ánh mắt của người kia lạnh lùng đến khó tả. Có lẽ đã quen với việc nhìn mọi người từ trên cao nên ngay cả ánh nhìn bình thường của anh ấy cũng mang theo một chút uy nghiêm.

Loại người này, có khí chất khiến người kính sợ, Tạ Quan nhất định không thể chọc vào, cậu lập tức nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn anh nữa, xoay người đi về hướng ngược lại.

Ngay khi cậu bước một bước, một chiếc máy bay đồ chơi xuất hiện từ cửa hàng bán mũ, và nó bay qua phía sau đầu của Tạ Quan, kèm theo một vòng xoáy nhỏ suýt nữa làm cho cậu bị té ngã. Chiếc máy bay lượn vòng từ cao xuống thấp và lao thẳng vào mặt người đàn ông như một tia sét.

Nếu nó va vào anh ta thì anh ta sẽ phải đeo khẩu trang giống cậu để ra ngoài gặp người.

Vụ tai nạn xảy ra quá nhanh, vợ ông chủ, tài xế và đám đông đều choáng váng. Người bị hại không biết do quá sốt hay sao mà cứ đứng im bất động như muốn nói: Có ngon đâm chết tôi.

Tạ Quan đã làm việc với nhiều đoàn làm phim hành động với vai trò diễn viên đóng thế. Cậu cũng có chút tài năng trong lĩnh vực này và kỹ năng của cậu rất khéo léo. Đôi khi chỉ đạo võ thuật sẽ nhờ cậu diễn tập cảnh hành động, qua nhiều lần diễn tập sẽ trở thành diễn viên đóng thế võ thuật nửa vời, tuy tốc độ phản ứng của Tạ Quan tuy không nhanh bằng diễn viên võ thuật chuyên nghiệp nhưng cũng đủ để đánh lừa khán giá trên màn ảnh.

Những người có mặt ở hiện trường không ai có thể nhìn thấy anh ta di chuyển như thế nào, và tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là một bóng đen qua lên trước mắt họ, Tạ Quan đã đứng trước mặt người đàn ông và chiếc máy bay đồ chơi đã nằm trong lòng bàn tay đang mở ra của cậu.

Một thảm kịch sắp diễn ra đã biến mất. Tạ Quan cầm chiếc máy bay đi về phía cửa tiệm, nói với cậu bé đã gây rắc rối: “Anh bắt máy bay cho em, sau này em chơi cẩn thận đừng làm người khác bị thương.”

Trong khi đang nói chuyện, người đàn ông đã bước tới chỗ Tạ Quan. Anh ta cao hơn Tạ Quân vài centimet. Từ đỉnh đầu đến mũi giày, mọi thứ trên người anh ta đều gọn gàng, ngăn nắp mỗi một chỗ trên người anh ta đều tràn đầy khí chất "Tôi rất đắt tiền". Tướng mạo của anh ta rất xứng đáng để Tạ Quan ra tay giúp đỡ, nhưng đẹp thì đẹp, đáng tiếc đôi mắt quá lạnh, chỉ riêng đôi mắt đã che đi phần lớn ngũ quan tinh xảo, chỉ còn lại sự lạnh lùng nghiêm túc.

Tạ Quan vốn sợ hãi anh ta, khi anh ta đến gần, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, khớp xương cứng ngắc lùi lại một bước, chợt nghe thấy người đàn ông trầm giọng nói: “Cảm ơn."

Tạ Quan theo phản xạ nở một nụ cười giả tạo, nhếch mép, giật giật cơ má rồi nhớ ra mình đang đeo khẩu trang, đối phương không nhìn thấy gì nên giơ tay ấn vào vành mũ, gật đầu chào, không đợi đối phương đáp lại, cậu liền quay người đi về hướng ngược lại.

Người đàn ông phía sau im lặng, nhìn chăm chú bóng lưng biến mất của Tạ Quan ở góc đường.

"Hoắc tiên sinh?" Lái xe ở bên nhẹ giọng nhắc nhở.

Hoắc Minh Quân cụp mắt xuống, rút lại suy nghĩ, quay lại nhìn những cửa hàng sắp bị phá bỏ dọc đường, tài xế đi theo phía sau hắn từng bước thỉnh thoảng giới thiệu vài câu.

Cảm giác quen thuộc quá mơ hồ, nó lướt qua như một con chuồn chuồn, rồi biến mất trong chớp mắt.