Đích Nữ Xé Kịch Bản Nữ Phụ Hào Môn

Chương 8

Nhưng anh ta còn chưa kịp kiếm cớ rời đi, đối phương đã kéo anh ta lại, bên môi nở nụ cười thần bí.

"Giám đốc Phương, có phải anh quên cái gì không?"

"Vì anh cũng tin vào những chuyện huyền học này, nên hẳn anh cũng biết rằng quá trình xem số mạng cũng tương đương với quá trình trao đổi vận may giữa hai bên. Tôi đã tiết lộ bí mật cho anh rồi, nếu anh không cho ta thứ gì đó để đền bù, tôi e là sau này anh sẽ gặp rắc rối đấy."

Giám đốc Phương hiểu chứ.

Các thầy tướng số khác thường yêu cầu đối phương trả một số tiền nhất định, một mặt là để kiếm sống, nhưng quan trọng hơn là dùng số tiền đó để bù đắp cho sự hao tổn khí vận.

Họ làm ăn coi trọng nhất là khí vận, vậy nên anh ta cũng không dám lấy cái này ra đùa.

Vì thế giám đốc Phương đuổi nhân viên phục vụ đi, nhét thẻ phòng vạn năng của mình vào tay Giang Lê, cắn răng nói:

"Chuyện này tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi. Mong cô hãy nghĩ cho chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng gì, mong cô đừng làm quá lộ liễu."

Giang Lê gật gật đầu: "Tất nhiên rồi, ta không phải người không biết chừng mực."

"Giám đốc Phương đừng lo lắng quá, anh sẽ đạt được kết quả như mong muốn thôi."

Giám đốc Phương liên tục nói cảm ơn cô rồi nhanh chóng lái xe về nhà.

Một loạt thao tác này khiến cô tiếp tân đơ toàn tập.

Giám đốc của bọn họ được mệnh danh là người khó đối phó nhất, không phải vì tính tình anh ta cứng rắn mà ngược lại, anh ta là một người cực kỳ khéo đưa đẩy. Tất cả những kẻ từng đe dọa hay xin xỏ kia đều không có tác dụng gì với anh ta, vì vậy tất cả các bà vợ đến bắt gian trước đó đều thất bại trở về, không có ngoại lệ.

Làm thế nào mà cô gái này có thể thuyết phục được giám đốc của họ để lấy thẻ phòng chỉ trong mười phút vậy?

Nhưng đây không phải là chuyện cô ấy nên bàn tán, dẫu sao thì giám đốc Phương cũng chịu đưa thẻ phòng rồi nên cô ấy cũng chỉ có thể nói thật cho Giang Lê biết số phòng của người kia thôi.

Sau khi nói lời cảm ơn, Giang Lê vào thang máy, đi thẳng đến trước cửa phòng 1307.

Cô mở cửa bằng tấm thẻ phòng vạn năng, đi vào với vẻ mặt vô cảm.

Động tĩnh trong phòng rất lớn, còn có tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ TV.

Nhưng cô làm như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy gì cả. Cô đi đến chỗ cửa sổ duy nhất có ánh sáng ngồi xuống, sau đó cầm một cuốn sách trên bàn lên đọc.

Người đàn ông trên giường lớn đang hôn người phụ nữ dưới người mình say đắm.

Áo ngoài của người phụ nữ đã bị cởi ra, lúc này cô ta đang ôm cổ người đàn ông một cách say mê, rêи ɾỉ và gọi tên anh ta một cách quyến rũ.

"Anh Yến, anh Yến ơi, nhẹ thôi anh."

Người phụ nữ ngẩng đầu, đang định cởϊ qυầи áo cản trở chuyện của bọn họ ra thì chợt nhìn thấy Giang Lê đang ngồi bên cửa sổ.

Cô ta giật mình trợn tròn mắt, tiếp đó hét ầm lên.

"A...!!!"

Giang Yến thành công bị tiếng kêu này làm mất hứng, anh cau mày nhìn người phụ nữ bên dưới: "Sao thế?"

Tần Hiểu Hiểu mặt mũi tái nhợt giơ tay ra, run rẩy chỉ vào người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong phòng.

"Có, có ma!"

Lông mày Giang Yến càng nhíu chặt hơn.

Giữa ban ngày ban mặt, ma ở đâu ra?

Tuy nhiên ngay khi đứng dậy và quay đầu lại, anh cũng nhìn thấy bóng người bên cửa sổ.

Sau khi buông một câu "mẹ kiếp" theo bản năng, anh và "ma nữ" bốn mắt nhìn nhau.

Nháy mắt anh đã nhận ra người này, thẹn quá hóa giận túm lấy một chiếc gối ném qua...

"Mẹ kiếp! Làm thế quái nào mà mày vào được đây?"

Chiếc gối lướt qua vai Giang Lê, rơi xuống sàn nhà sau lưng cô.

Ánh mắt Giang Lê chậm rãi dời khỏi cuốn sách trong tay, sau khi liếc nhìn Giang Yến đang nổi giận, cô quay sang nhìn người phụ nữ trên giường thật sâu.

Hóa ra người phụ nữ đã hủy hoại danh tiếng của Giang Yến đang ở đây.

Kiếp trước chính là đoạn video cô ta lên giường với Giang Yến được gửi đến điện thoại di động của các khách mời đến dự bữa tiệc hôm nay, mới khiến nhà họ Kiều bắt được thóp rồi gây khó dễ đủ đường, từng bước vắt kiệt cả nhà họ Giang.

Lúc đầu cô còn thắc mắc ai mà có bản lĩnh lớn thế, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện cũng đã sáng tỏ.

Lúc này Tần Hiểu Hiểu vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng, bị người phụ nữ xa lạ nhìn bằng ánh mắt như vậy khiến cô ta vốn đã quần áo không đủ che thân càng thêm xấu hổ.

Cô ta vô thức kéo chăn đắp lên người, sau đó đầu óc bắt đầu hoạt động hết công suất.

Khí chất của người phụ nữ này rất mạnh, phản ứng của Giang Yến lại mạnh như vậy. Chẳng lẽ cô chính là cô Kiều đính hôn với Giang Yến?

Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Hiểu Hiểu lóe lên vẻ u ám, sau đó cô ta trốn ra sau lưng Giang Yến, kêu lên:

"Cô Kiều đừng hiểu lầm. Anh Yến và tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, tôi không có ý phá hỏng tình cảm giữa hai người, cô phải tin tôi."