Đích Nữ Xé Kịch Bản Nữ Phụ Hào Môn

Chương 7

Giám đốc cũng đoán được đại khái sự việc từ lời kể của nhân viên lễ tân, anh ta không khẳng định gì mà trước tiên quay lại gọi mấy nhân viên phục vụ đi chuẩn bị cà phê và đồ tráng miệng.

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên anh ta đối phó với một cô vợ nhà giàu đến bắt gian.

Mấy chuyện thế này, đắc tội bên nào cũng không ổn.

Cuối cùng sau khi ngồi xuống, giám đốc nở nụ cười xin lỗi: "Rất xin lỗi thưa cô, như cô cũng biết đấy, những người làm dịch vụ khách sạn như chúng tôi phải bảo vệ sự riêng tư của khách hàng. Chúng tôi không thể đưa số phòng và thẻ phòng của khách hàng cho cô theo yêu cầu của cô được."

Trên thực tế, quản lý ít nhiều có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Lê.

Bởi vì cô quá xinh đẹp và trẻ trung, khác hẳn với những bà vợ nhà giàu đến bắt quả tang chồng nɠɵạı ŧìиɧ trước kia.

Sao chồng cô lại nỡ nỡ bỏ cô vợ xinh đẹp nhường này ở nhà để ra ngoài ăn vụng thế nhỉ?

Đúng là phí của giời!

Tiếc rẻ thì tiếc rẻ, nhưng quản lý vẫn nói mấy câu không tỏ rõ thái độ.

Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Giang Lê. Cô ung dung nhận lấy ly cà phê được nhân viên phục vụ đưa lên, nhấp mấy ngụm.

Đầu cô hơi cúi xuống trông cực kỳ tao nhã, cộng thêm đường nét khuôn mặt sắc sảo khéo léo, vô cùng ưa nhìn.

Đặt ly cà phê xuống, cô ngước mắt lên, mỉm cười đối mắt với quản lý: "Giám đốc Phương, anh làm nghề này cũng mười mấy năm rồi đúng không? Dạo này công việc cũng thuận lợi lắm nhỉ."

Quản lý không ngờ Giang Lê lại bất ngờ đổi chủ đề, anh ta sửng sốt, thậm chí còn không nghi ngờ làm sao cô biết anh ta đã làm nghề này mười mấy năm, anh ta vô thức gật đầu.

Mà điều khiến anh ta ngạc nhiên hơn nữa là những gì cô nói tiếp sau đó...

"Vận may trong sự nghiệp của giám đốc Phương rất khá. Mặc dù những năm đầu bị kẻ tiểu nhân hãm hại nên phải chịu nhiều vất vả, nhưng sau đó anh đã gặp được quý nhân, còn nắm bắt cơ hội để mở khách sạn này, nhưng mà..."

Giám đốc Phương ngây ra toàn tập.

Làm sao cô gái này lại biết mình đã trải qua những gì?

Lẽ nào cô ta đã điều tra quá khứ của mình trước khi đến đây?

Chắc không phải đâu chứ, trước đây anh ta làm việc ở nước ngoài, rất ít người biết anh ta đã trải qua những gì. Cho dù cô gái này có bản lĩnh đến mấy cũng không thể điều tra đến tận nước ngoài được.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của anh ta, Giang Lê mỉm cười đặt tay lên đầu gối.

"Xin lỗi giám đốc Phương, tôi làm thế có hơi quá đáng. Tôi từng theo học vài môn huyền học từ một cao nhân, có thể tính được vận mệnh của người khác."

Nghe vậy, giám đốc Phương thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng thêm khó hiểu.

"Thật không dám giấu cô, tôi rất tin những thứ này, nhưng không phải việc xem tử vi thường phải biết ngày sinh và bát tự của người đó trước sao? Chẳng lẽ…"

Giang Lê giải thích: "Có ngày sinh chi tiết đương nhiên sẽ tốt hơn, nhưng vận mệnh của một người cũng thể hiện phần nào qua khuôn mặt của người đó."

Giám đốc Phương mới chợt nhận ra vừa rồi cô im lặng là vì đang quan sát mặt mình.

Mặc dù vẫn không thể loại trừ khả năng có thể trước đó cô đã điều tra mình, nhưng không hiểu sao giám đốc Phương luôn cảm thấy trông cô gái trước mặt mình không giống loại người đó.

Bởi vì anh ta nhìn thấy sự ngay thẳng và chính trực trong mắt cô.

Mà dù cô thực sự đã điều tra mình thì cô có thể dùng những điều đó để đe dọa mình, chứ không phải đứng đây nói chuyện với chính mình bằng thái độ khiêm tốn.

Vậy nên anh ta tò mò hỏi: "Vậy không biết chữ "nhưng mà" cô vừa nói có ý gì thế?"

Giang Lê mỉm cười: "Nhưng mà, tôi thấy ấn đường của giám đốc Phương hơi tối, có thể gần đây anh đang gặp chút rắc rối. Vận mệnh của anh có cô loan sát, nghĩa là hôn nhân của anh không suôn sẻ. Tôi nghĩ có lẽ rắc rối này nằm ở vợ anh."

Nghi ngờ của giám đốc Phương đã hoàn toàn tan bay biến sau khi nghe Giang Lê nói những lời này.

Dạo này anh ta và vợ thường xuyên cãi cọ, vì là chuyện gia đình nên anh ta chưa từng nói với bất cứ ai, dù cô gái này có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể tra ra việc này.

Tuy nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Giang Lê đứng dậy khỏi sofa, đi tới trước mặt anh ta, cúi xuống thấp giọng nói nhỏ vào tai anh ta:

"Nếu bây giờ anh về nhà, có thể sẽ bắt được điểm yếu của vợ mình đấy, dù sao thì chuyện nɠɵạı ŧìиɧ mà không có bằng chứng thì cũng chỉ là nói suông thôi."

Giám đốc Phương càng sốc hơn, đồng thời cũng không dám coi thường cô gái trẻ tuổi này.

Anh ta đã nghi ngờ gần đây vợ mình đang lén lút nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng mình, nhưng không có bằng chứng nên anh ta cũng không tiện nói ra. Nếu cô gái trẻ này giỏi như vậy, sao anh ta không thử về nhà đánh cược xem sao?