“Ra đây đi? Không lau khô sẽ sinh bệnh.” Y tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ.
Nhưng mèo cưng của y vẫn nhẫn tâm mặt đối mặt với vách tường, không chịu nhúc nhích.
Bây giờ, Sơ Cảnh đang xấu hổ và giận dữ, đến mức đại não đã hỗn loạn thành một đống hồ nhão. Cậu vừa cảm thấy mình đã bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, lại vừa giải vây cho hành vi của đối phương là vì hình thái mèo bây giờ của cậu.
Thiên sứ nhỏ màu trắng ở bên tai cậu, nhỏ nhẹ khuyên bảo: Chủ tịch quốc hội cũng không biết cậu là do người biến thành, chỉ nghĩ cậu là mèo bình thường, người không biết là người vô tội!
Bên cạnh lại toát ra một ác ma nhỏ mọc sừng màu đen, cầm cái nĩa bén nhọn muốn đuổi thiên sứ đi, mặt đỏ bừng vừa xấu hổ lại vừa tức giận: Ta có nuôi mèo cũng sẽ không làm ra chuyện này với nó! Đây, đây là quấy rối tìиɧ ɖu͙©!
Hai bé Sơ Cảnh nhỏ, một đen một trắng bắt đầu vung tay đánh nhau vì bất đồng ý kiến.
Trong mắt người ngoài lại là một con mèo Ragdoll ướt như chuột lột đang tự kỷ với vách tường.
Nói thật ra thì nước dính trên người rất không dễ chịu, đặc biệt là đối với loài mèo lông dài như Ragdoll, đám lông ướt dính lại với nhau, hơn nữa mùa thu chuyển lạnh, khi hơi nước bốc hơi sẽ khiến nhiệt độ cơ thể giảm.
Sơ Cảnh muốn đi ra ngoài, nhưng cậu còn thẹn thùng không muốn đối mặt với Douglas.
Douglas đang cúi người chờ đợi lại nóng nảy trước, y đưa bàn tay vào định kéo cậu ra, kết quả mèo Ragdoll lại dịch xa thêm một chút, vừa vặn rời đi phạm vi y chạm tới.
Ánh mắt Douglas bỗng chú ý tới vết cắn nhỏ ở tay trái, nơi đó có một dấu răng hơi hồng do mèo cưng cắn khi trốn y, đáng tiếc cậu quá ngoan nên đến cả da cũng chưa rách.
Douglas tính kế trong lòng, đưa tay phải tới chỗ có dấu răng, dùng sức cấu một cái, máu tươi dần chảy ra.
Y còn chẳng thèm chớp mắt, đưa bàn tay đang đổ máu vào trong gầm: “Ta xin lỗi người rồi, mau ra đây đi. Ngươi xem, nơi vừa bị người cắn đã rách da đổ máu rồi.”
“Tha thứ cho ta? Hử?”
Y quơ tay trái với ý đồ khiến mèo Ragdoll chú ý.
Tai mèo trên đỉnh đầu Sơ Cảnh run rẩy, nhớ tới đúng thật là trước đó mình có cắn người ta một cái, cũng không để ý xem có dùng sức hay không.
Đổ máu……?
Cậu do dự xoay đầu, quả thật là có vết thương trên tay trái của Douglas đang không ngừng chảy máu.
Thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
Sơ Cảnh lập tức hết giận, cậu còn có chút thấp thỏm, bắt đầu do dự xem có phải bản thân đã làm quá rồi không.
Hiện tại cậu là mèo, bị…thật ra cũng không quá to tác đâu nhỉ?
Rốt cuộc thì điều đó cũng không mang đến tổn thương gì cho cậu, ngược lại là cậu còn làm rách tay người ta.
Douglas thấy rốt cuộc cục bông cũng chịu nhìn mình, đè nén mừng thầm trong lòng và ý cười nơi đáy mắt.
“Không có việc gì, miệng vết thương chỉ có vẻ hơi nghiêm trọng, thật ra không đau một chút nào.” Y an ủi nói.
Tựa như muốn chứng minh tính chân thực trong lời nói của mình, tay y hơi cử động định nắm lại, kết quả liên lụy tới miệng vết thương khiến y hít hà một hơi.
Quả nhiên, mèo Ragdoll đau lòng muốn chết, giống như hoàn toàn quên mất chuyện trước đó, không so đo hiềm khích trước đây mà tiến đến tầm tay y.
Y đang định nhanh chóng kéo mèo cưng ra nhưng xúc cảm ướŧ áŧ ấm áp khiến y khựng lại.
Mèo của y, đang giúp y liếʍ láp miệng vết thương.
Đầu lưỡi nhỏ hồng hào liếʍ máu tươi trên miệng vết thương, xúc cảm ấm áp truyền tới từ đầu lưỡi của mèo Ragdoll.
Gai ngược xẹt qua làm y tê ngứa.
Liếʍ xong còn dùng mặt cọ lên ngón tay y.
Sao lại biết làm người ta thương mình thế chứ?
Douglas bất đắc dĩ thở dài trong lòng, đôi tay nâng mèo cưng ướt như chuột lột ra, ánh mắt dịu dàng đến lạ kỳ.
Lấy khăn lông từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, bọc toàn bộ thân mèo lại.
“Không giận ta nữa?” Y dịu dàng xoa lông cho cậu cách một lớp khăn bông.
Sơ Cảnh thấy y thật sự bị mình cắn cho bị thương cũng không dám tiếp tục tức giận.
Câu nhớ rõ rằng bị mèo cắn hoặc cào sẽ dễ nhiễm trùng?
Nghĩ đến đây, cậu đặt móng vuốt lên mu bàn tay của Douglas, đệm chân mềm ấn xuống, chờ Douglas dừng lại nhìn cậu, cậu mới meow một tiếng, dùng ánh mắt lo lắng nhìn miệng vết thương.
Cậu hy vọng ngài chủ tịch quốc hội có thể hiểu ý cậu ——