Douglas định đổ phần thức ăn thừa vào thùng rác trong bếp, nhưng khi nghiêng mâm về phía sau, động tác của y đột ngột dừng lại.
Y cau mày, dùng thìa múc thêm một muỗng, chần chừ đưa vào miệng. Động tác nhai nuốt của y như bị tua chậm lại 0.5 lần.
Không có vị mặn, đã nguội lạnh, thậm chí vị của tôm cũng nhạt nhòa đi nhiều.
Thế nhưng lạ ở chỗ, sau khi nuốt xuống, y không cảm nhận được bất kỳ phản ứng khó chịu nào từ cơ thể, dù là sự ghê tởm về mặt tâm lý hay cảm giác buồn nôn về mặt sinh lý, tất cả đều không xuất hiện.
Douglas nghĩ đến mèo cưng đang đợi mình bên ngoài đành đè nén nghi ngờ xuống đáy lòng, đổ toàn bộ thức ăn cho mèo vào thùng rác rồi để đĩa vào máy rửa chén.
Y đi tới bàn ăn, bế mèo về phòng nghỉ ngơi.
Mèo Ragdoll tỏ vẻ ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực y, cái đuôi lại không yên phận mà đong đưa. Sơ Cảnh đang nghĩ xem làm cách nào để bò lên giường của chủ nhân đêm nay.
Chắc ngài chủ tịch quốc hội không có bệnh sạch sẽ, nhưng liệu y có ghét bỏ mèo rụng lông không?
Sơ Cảnh bị đặt xuống sàn phòng ngủ mà buồn rầu.
Cậu đang định chờ chủ nhân ngủ rồi tự mình nhảy lên giường thì lại phát hiện cái giường còn cao hơn chiếc sô pha trước cửa sổ lồi. Trước mắt, cậu sẽ không thể trèo lên với hình thể như vậy.
Bên kia Douglas lấy gối tròn làm bằng lông tơ của ngỗng từ trong ngăn tủ ra. Y mở l*иg sắt từ cả bốn phía rồi cẩn thận đặt một chiếc gối lụa lên trên, có vẻ như y đang cố gắng tạo ra một cái ổ bằng cách này.
“Đêm nay ngươi ngủ tạm ở đây.” Động tác của Douglas không ngừng: “Ngày mai ta mua thêm cái ổ mèo cho ngươi.”
“Ngươi muốn nhà cây cho mèo không?” Douglas ôm mèo cưng đang đi lại không ngừng lên rồi đặt Sơ Cảnh vào cái ổ tạm thời mà y vừa tạo ra.
Lông tơ ngỗng rất mềm, bé mèo vừa được đặt lên đã nhanh chóng bị lún xuống một chút, xung quanh cũng lõm xuống. Với màu lông trắng như tuyết của mèo, Sơ Cảnh trông như thể sắp bị bao phủ hoàn toàn.
Dưới ánh đèn, đôi mắt tròn to của cục bông nhỏ nhìn chằm chằm vào y, vô tội lại ngoan ngoãn.
Để cậu ngủ ở chỗ này vào đêm nay ư? Tai mèo của Sơ Cảnh bắt đầu cụp xuống.
Nếu không phải vì yêu cầu của nhiệm vụ, thì cậu tùy tiện ngủ ở góc nào cũng được, nhưng hiện tại không được, cậu còn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Xem ra cậu cần phải trở thành một con mèo tùy hứng không nghe lời rồi.
Cậu giãy giụa trồi lên từ gối đầu mềm mại.
“Không thích?” Douglas hỏi.
Sơ Cảnh đi quanh chân y một vòng, ý đồ làm Douglas đổi ý bằng cách làm nũng.
Bộ lông mềm xốp không ngừng cọ lên người y.
Sơ Cảnh nghĩ, nếu là cậu thì cậu nhất định sẽ không nhịn được mà bế mèo lên giường ngủ với nhau. Rốt cuộc thì lông mèo mềm mượt như vậy, mùa đông còn có thể làm ấm tay.
Đáng tiếc chủ tịch quốc hội vẫn không hiểu mong muốn của cậu.
“Không nghe hiểu hả?” Rõ ràng trước đó mèo cưng còn hiểu lời y nói, thậm chí cử chỉ của em ấy cũng không giống một con mèo, quá mức thông minh.
Hay là đơn thuần không thích chỗ ngủ y vừa làm cho?
Chủ tịch quốc hội đại nhân cũng buồn rầu vì lần đầu nuôi mèo.
Cục bông nhỏ hỗn hào là mèo đi lạc, lúc ấy dù có ở thùng giấy cũng có thể ngon giấc.
Nhưng bé mèo này thì khác, là mèo được bán ra từ cửa hàng thú cưng ở thủ đô, phỏng chừng em ấy luôn được nuôi nấng trong sự săn sóc kỹ lưỡng của nhân viên. Huống chi em ấy còn thuộc giống loài mèo được người ta ưa chuộng, nói không chừng đến cả thức ăn cũng được nhân viên âm thầm cho nhiều nhất.