Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 20: Ngoan ngoãn chờ ở đây

Khi tỉnh lại, Sơ Cảnh phát hiện cánh cửa của chiếc l*иg sắt mình đang ngủ mở rộng, cậu cẩn thận dùng tứ chi trèo ra từ l*иg sắt.

Không biết là bởi vì thảm lông dê hay là bởi vì đệm lót mềm dưới móng vuốt của mình, Sơ Cảnh có cảm giác phù phiếm như đạp lên bông khi đi lại.

Nơi này chắc là phòng ngủ của chủ tịch quốc hội?

L*иg sắt được đặt ở gần cửa, cậu liếc mắt một cái đã thấy hết toàn bộ căn phòng.

Trong phòng, trừ bỏ những thứ tất yếu như một chiếc giường lớn màu xám, sô pha đặt trước cửa sổ lồi, mấy quyển sách đặt cùng một ly cà phê ở tủ đầu giường và một cái tủ quần áo lớn thì không còn bày trí thêm gì.

Phòng tắm được thông sang bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Sơ Cảnh đi ngó nghiêng qua nửa cái phòng ngủ. Đi đến trước sô pha, cậu dựa vào sức bật của mèo để nhẹ nhàng nhảy lên sô pha.

Cậu cảm nhận được mức độ quen thuộc với thân thể hiện tại của mình đang dần được cải thiện.

Cửa sổ lồi này được thiết kế lồi bên ngoài, với ba mặt đều bằng pha lê, nhô ra khỏi bức tường, và phần phía dưới thì lơ lửng trên không.

Sơ Cảnh hơi sợ độ cao nên không dám đi quá ra đó, cậu dứt khoát nằm trên sô pha.

Đã chạng vạng, cậu không nghĩ một giấc ngủ của mình có thể kéo dài lâu như vậy.

Với thân phận là chủ tịch quốc hội, chỗ ở đế quốc phân cho y là trang viên lớn giống phủ của các công tước quý tộc xưa.

Từ cửa sổ lồi nhìn ra, có thể thấy vùng nước sông được ánh hoàng hôn nhuộm hồng, bao quanh tòa trang viên ở phía xa. Bờ sông với những hàng cây xanh không rõ tên, dưới làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trông thật yên tĩnh và dịu dàng.

Đến gần hơn, là khu sân vườn dưới cửa sổ, được phủ kín bởi cỏ xanh trải dài, cùng với những vườn hoa được cắt tỉa thành hình tròn. Ở giữa là một đài phun nước nhỏ.

Trang viên nằm yên trong làn sương mờ ảo, hòa cùng ánh sáng và hơi nước. Cảnh vật yên tĩnh, hài hòa, nhưng không có một chút dấu hiệu của sự sống.

Sơ Cảnh bỗng nhiên cảm thấy con người thật của chủ tịch quốc hội có chút bất đồng với ấn tượng của cậu.

Ấn tượng của cậu đối với Douglas là một người đàn ông trưởng thành nhã nhặn, như luôn âm thầm bày mưu tính kế cho từng bước đi của mình.

Không hề nghi ngờ, đó là hình tượng một chính trị gia hoàn mỹ nhất, cũng là dáng vẻ mà Sơ Cảnh muốn trở thành.

Nhưng hiện tại cậu mới chú ý tới, chủ tịch quốc hội cũng có rất nhiều lúc cô đơn giống như trang viên này.

Sơ Cảnh đang suy nghĩ sâu xa không chú ý tới tiếng cửa phòng tắm mở ra.

“Ngươi ở chỗ này hả?”

Mãi đến khi giọng của chủ tịch quốc hội vang lên từ sau lưng, cậu mới kịp phản ứng lại.

Nhưng không chờ cậu xoay người, phần thịt sau gáy cậu đã bị túm lên

Douglas mới vừa tắm rửa xong, tóc nâu đậm màu vẫn ướŧ áŧ, thậm chí có vài sợi không yên phận mà nhếch lên. So với vẻ trưởng thành nhã nhặn ban ngày, y có thêm chút ngạo mạn. Anh mặc một chiếc áo tắm dài kiểu dáng thoải mái, với cổ áo rộng để lộ rõ đường cong của xương quai xanh và cơ ngực săn chắc..

“Đói bụng chưa?” Douglas nhấc mèo từ sô pha xuống mặt đất.

“Đinh! Kích phát nhiệm vụ chi nhánh ba thuộc tuyến chủ tịch quốc hội【 ăn cơm cùng chủ tịch quốc hội】, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 5 điểm. Bởi vì bug, trước mắt không thể xem tổng điểm.”

“Meow~”

Mở miệng vẫn là tiếng mèo kêu mềm mại.

Sợ Douglas không hiểu ý mình, Sơ Cảnh lại cọ lên cẳng chân y.

Cảm giác mềm mại hơi ngứa ngứa khiến Douglas không nhịn được mà bế mèo lên, dịu dàng vuốt ve hai cái rồi ôm cục cưng nhỏ ra ngoài: “Mang ngươi đi ăn cơm.”

Nhà ăn và phòng bếp đều nằm ở tầng một, di chuyển từ tầng hai xuống tầng một bằng cầu thang tự động dạng huyền phù. Cầu thang này chỉ có một bậc, khi bước lên, nó sẽ tự động đưa người xuống tầng một.

Sơ Cảnh sợ độ cao cầm lòng không đậu, dùng móng vuốt nắm chặt áo tắm dài của Douglas, vùi đầu vào xương quai xanh của y, không dám nhìn ra ngoài.

“Mèo mà cũng sợ độ cao à?” Douglas liếc mắt nhìn cái đầu nhỏ lông xù vẫn không nhúc nhích thì cảm thấy có chút mới lạ.

Đáp lại y là tiếng meow meow không ngừng, nhỏ bé và yếu ớt hơn vừa nãy.

Còn biết làm người ta thương mình? Y nhướng mày, giơ tay vuốt lưng cục bông như an ủi.

Tới tầng một, y đặt mèo lên trên bàn cơm, vỗ nhẹ vào đầu em: “Ngoan ngoãn chờ ở đây.”