Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 30: Hoắc Gia Quân

Đây là một nhánh quân rất giàu có, bởi vì Vân Sở Lại ngửi thấy mùi thịt trong không khí nên cô kết luận như thế.

Đến khi một hộp đựng cơm và thịt đặt vào tay cô, Vân Sở Lại quyết định tạm thời đặt chuyện ‘làm sát thủ’ sang một bên, trời đất bao la, sống sót vẫn quan trọng nhất, đến hiện tại, cả tinh thần và thể lực của cô đều hao mòn, bụng cô đói và kêu thành tiếng từ lâu rồi.

‘Trình Tự Bạch’ nhìn Vân Sở Lại không tim không phổi ăn từng miếng cơm lớn, đuôi mắt anh phảng phất ý cười, càng lúc càng sâu hơn.

Vân Sở Lại phát hiện ánh mắt của ‘Trình Tự Bạch’ thì tạm dừng ăn, sau khi nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, cô khẽ kéo khóe môi, dáng vẻ giả vờ tò mò nhìn anh, hỏi: “Trưởng quan, sau này tôi muốn ra sức vì ngài, vậy ngài có thể nói cho tôi biết thân phận của ngài không? Con người đều có lòng trung thành, dù sao cũng phải để tôi biết mình thuộc thế lực phương nào nhỉ?”

Thế lực trong Cửu Châu rất hỗn tạp, chưa nói đến đảng phái bên ngoài mà trong chính phủ cũng mọc lên phe phái như rừng, không ngừng đấu đá lẫn nhau.

Cô có ưu thế là biết trước nhưng biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, cô không muốn bản thân mình biến thành một con rối nên phải biết người đang cầm dây là ai, như vậy mới có thể lợi dụng ưu thế biết trước của mình mà tiến hành đàm phán hợp lý.

Cô vốn dĩ muốn tiếp cận nam chính Lãnh Phong, từ đó gia nhập vào Liên đảng, lợi dụng y thuật của mình có thể kiếm được miếng cơm trong tổ chức, yên ổn sống trong mấy năm loạn lạc này. Thế nhưng ai ngờ đột nhiên xuất hiện tình huống như hiện tại làm kế hoạch của cô bị rối loạn, bây giờ cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.

‘Trình Tự Bạch’ thuộc Trịnh Gia Quân, là quân phiệt, lãnh địa là Phượng Hoàng thành một vùng tây bắc.

Gia nhập Trịnh Gia Quân cũng không có gì là không tốt, bởi vì Trình Tự Bạch là nam phụ, còn là nam phụ sống đến sau cùng, vì vậy đi theo người này cũng xem như có cơm để ăn, xem như đã thỏa mãn điều kiện cô quy phục. Chỉ là người này lại muốn cô làm sát thủ ẩn nấp, chuyện này thì không được.

Cơ thể này của cô trói gà còn không chặt thì làm sao gϊếŧ được người. Còn nữa, làm sát thủ ẩn nấp có nghĩa là phải vùi đầu vào thắt lưng, lúc nào cũng có thể bị người ta bắt được rồi gϊếŧ chết, nguy hiểm luôn rình rập, cô không muốn làm.

‘Trình Tự Bạch’ nhìn cô, đuôi mắt hơi nhếch lên, điệu bộ cực kỳ tự nhiên, anh khiến người ta có một cảm giác áp bách mà không cần phải lên tiếng.

Ngay khi Vân Sở Lại còn tưởng rằng mình không nhận được câu trả lời thì anh đã hé môi mỏng, giọng nói thản nhiên: “Phụng Tân, Hoắc Gia Quân.”

Vừa nghe đến đây, Vân Sở Lại hít vào một hơi khí lạnh, cả người nổi một tầng da gà.

Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mắt, hộp cơm trong tay suýt rơi xuống.

Dáng vẻ này của Vân Sở Lại khiến người đàn ông mỉm cười, ngón tay dài của anh đạt trên môi, lười biếng nói: “Biết?”