Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 29: Cô Sẽ Học Được

“Xùy!” Anh cười một tiếng, trong tiếng cười ngắn ngủi lộ vẻ mỉa mai như có như không.

“Vân tiểu thư, không thể nhận không thuốc của tôi.” Giọng điệu anh lười biếng, từng chữ thoát ra đều lộ vẻ nguy hiểm.

“Tôi biết.” Vân Sở Lại gật đầu, lông mi dài run rẩy, động tác bôi thuốc vẫn vô cùng lưu loát.

Tất nhiên cô cũng biết trong thiên hạ này làm gì có bữa cơm nào miễn phí, chỉ là chuyện cho đến hiện tại, không phải cô không muốn là có thể nói từ chối, cô có quyền này sao? Huống hồ nếu hai chân này của cô vẫn không được bôi thuốc, nói không chừng sẽ thật sự bị nhiễm trùng.

Mà nhiễm trùng là sẽ chết người, cô là một người nghèo, trên người chỉ có tổng cộng ba đồng đại dương, thật sự không mua nổi thuốc tiêu viêm.

Cô không muốn chết, nếu cô có điểm đáng để người đầy hứa hẹn trước mắt này lợi dụng thì cũng là chuyện may mắn, chuyện tốt, tối thiểu thì cô có thể nhận được thuốc.

‘Trịnh Tự Bạch’ cong môi cười: “Cô rất bình tĩnh.”

“Cảm ơn ngài đã khen.” Vân Sở Lại bôi thuốc xong thì sự đau rát ở vết thương từ từ dịu lại, có cảm giác mát lạnh, cô thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nhìn thẳng ‘Trịnh Tự Bạch’: “Ngoại trừ y thuật ra thì tôi cũng không có bản lĩnh gì khác, ngài xem trọng y thuật của tôi sao?”

‘Trịnh Tự Bạch’ im lặng, mắt híp lại thành một đường cong rất nguy hiểm: “Không. Tôi cần cô giúp tôi gϊếŧ một người.”

Vẻ mặt Vân Sở Lại chấn động, khó nén được bất ngờ.

Bầu không khí như ngưng đọng.

Rất lâu sau đó, Vân Sở Lại mới lên tiếng, tiếng nói không được lưu loát: “Gϊếŧ người sao? Ngài muốn bồi dưỡng tôi thành sát thủ sao?”

Cô đã nghĩ đến rất nhiều lý do khiến ‘Trịnh Tự Bạch’ mang mình theo nhưng chưa từng nghĩ đến điều này.

Quả thực là như thế. Ở thời đại mà gián điệp và đặc vụ trà trộn ở khắp nơi thì phụ nữ nhờ tự nhiên ưu tiên về giới tính nên có thể khiến người ta không tự giác được mà buông lỏng phòng bị với họ.

Thế nhưng cô chỉ từng học y, học khám bệnh, băng bó vết thương mà chưa từng học cách cắt cổ họng người ta thế nào.

Dường như ‘Trịnh Tự Bạch’ cảm thấy cô rất buồn cười, trong đồng tử màu nhạt màu của anh như chứa ý cười: “Cô cũng không cần bồi dưỡng.”

Ánh mắt Vân Sở Lại nặng nề nhìn về phía ‘Trịnh Tự Bạch’: “Tôi không biết gϊếŧ người.”

‘Trịnh Tự Bạch’ không để ý, đuôi mắt anh hơi nhếch lên cao: “Yên tâm, cô sẽ học được.”

Sắc mặt Vân Sở Lại như màu đất, cô nhìn gương mặt đẹp trai đến mức chấn động ở trước mặt mình thì chỉ thấy cả người lạnh run lên, trái tim cũng run rẩy.

Mặc kệ người đàn ông trước mặt cô có phải là Trịnh Tự Bạch thật hay không nhưng anh có thể cầm binh quyền trong tay thế này thì người mà anh muốn gϊếŧ chắc chắn không phải là một người dân bình thường, anh muốn cô trở thành sát nhân gϊếŧ người, đơn giản là vì muốn lợi dụng sắc đẹp, chờ đợi cơ hội ra tay một lần là thành công.

Cô có tài đức gì? Cô còn không biết dáng dấp mình ra sao đã bị đưa vào con đường tràn ngập nguy hiểm này.

Hành quân phải tranh thủ từng giây nên rất nhanh sau đó, mùi cơm chín đã lan tỏa trong rừng.